Lưu Thiếu gia chẳng biết rốt cuộc mình đã đi bao lâu. Bị một tấm vải đen bịt kín đầu, y hoàn toàn chẳng thể nào cảm nhận được khoảng cách, cứ thế mặc cho đám thổ phỉ phía trước và phía sau dẫn đường. Mãi đến khi dừng lại, y suýt nữa đã nôn thốc nôn tháo cả bữa trưa ra ngoài, cổ họng dâng lên một cảm giác khô khốc, đắng ngắt.
Kẻ canh gác sơn trại từ xa trông thấy, liền cất giọng oang oang chào hỏi: “Hành ca.”
Kẻ cầm đầu tên thật là Lục Hành, người này là một người bà con xa của Đại đương gia Hạ Đông, đến đầu quân từ khoảng ba năm về trước. Nhờ vào thân thủ phi phàm, hiện hắn ta đang giúp Hạ Đông cai quản, trấn áp đám thuộc hạ.
Lục Hành giơ tay vẫy vẫy xem như đáp lời, mấy ngón tay nhanh như cắt ra vài ám hiệu nhỏ khi vào cổng, báo cho biết rằng mình không hề bị uy hiếp, chẳng có gì nguy hiểm.
“Đông gia lại vừa làm một mẻ lớn nữa sao?” Phu khuân vác kéo cánh cổng trại nặng trịch ra, tên Vương Nhị canh gác trên vọng gác cao cũng nhảy xuống, lân la lại gần một cách đầy thân quen.
Lúc Vương Nhị nói chuyện, có vài kẻ lén lút dỏng tai lên nghe, trong số đó có cả tên lúc trước bị Lục Hành phá đám chuyện tốt.
“Đừng hỏi nhiều.” Lục Hành chau mày. Hắn ta đến đây đã ba năm nhưng vẫn chưa thể hoàn toàn hòa nhập được. Nhớ lại lời dặn của chủ tử, lại nghĩ đến bản tính của Vương Nhị cũng tính là chất phác, hắn ta bèn tỏ vẻ thân tình vỗ vỗ lên vai gã: “Tóm lại là không để các huynh đệ phải chịu đói đâu.”
“Đó là dĩ nhiên, Đông gia không bao giờ để chúng ta bị đói bụng đâu.” Vương Nhị ngây ngô cười khà khà.
"Cũng chỉ là không bị đói thôi mà.” Giữa tràng cười hô hố của Vương Nhị, một giọng nói thì thầm khẽ khàng vang lên rồi bị át đi.
Tai Lục Hành khẽ động, nhưng hắn ta chỉ vờ như không nghe thấy gì. Lục Hành nhận lấy bao gai, cẩn thận vác lên vai rồi dẫn Lưu Thiếu gia đi thẳng đến nơi ở của chủ tử.
Tội nghiệp cho Lưu Thiếu gia, vị chua trong miệng còn chưa kịp nuốt xuống, y đã lại phải đi vòng vèo.
Chẳng qua chỉ là một cái ổ thổ phỉ, có cần phải làm đến mức này không?!
“Gia, người đã đến nơi.”
Cùng với giọng nói của Lục Hành là ánh sáng ùa vào. Lưu Thiếu gia như được nếm mật sau chuỗi ngày nằm gai, cuối cùng tấm vải đen cũng được gỡ xuống. Y gắng sức chớp chớp mắt để thích nghi, rồi dè dặt liếc nhìn lên chiếc ghế chủ tọa trong đại sảnh. Chỉ một cái nhìn thoáng qua cũng đủ khiến tim y như muốn ngừng đập.
Đó là một tấm da hổ cực kỳ hiếm thấy. Da hổ thì không hiếm, nhưng một tấm da to lớn và còn nguyên vẹn đến nhường này thì quả thực là của hiếm trên đời. Tấm da của mãnh thú với bộ lông vằn đen vện vàng trải dài từ trên chiếc ghế rộng xuống đất, hai chi trước dang rộng ra, toát lên một khí thế như muốn ôm trọn cả thiên hạ. Thế nhưng, thứ còn uy nghiêm và đáng sợ hơn cả tấm da hổ lại chính là nam nhân đang ung dung ngồi trên đó.
Người đó một tay chống đầu, đôi chân dài duỗi thẳng đầy ngạo nghễ, gác hẳn lên đầu hổ. Cái tư thế lười biếng, tùy tiện ấy lại được nam nhân thể hiện ra một cách phi thường, đầy khí phách. Bờ vai và tấm lưng gồ lên vạm vỡ, cường tráng như hổ, như gấu. Và trên mặt hắn là một chiếc mặt nạ được rèn từ sắt, điểm xuyết những đường vân vàng. Mặt nạ có hình thù chẳng phải dã thú mà lại tựa như dã thú, đỉnh đầu có sừng, từ khóe môi nhô ra hai chiếc răng nanh dài ngoằng, trông hệt như hình tượng ác quỷ địa ngục được vẽ trong kinh Phật.
“Vị này… vị này hẳn là Đông gia phải không ạ?” Lưu Thiếu gia run rẩy cất tiếng, hỏi Lục Hành đang đứng bên cạnh.
Lục Hành chẳng buồn để ý đến y. Sau khi cẩn thận đặt bao gai trên vai xuống, hắn ta chẳng hề ngoảnh đầu lại mà khép cửa rồi đi ra ngoài canh gác.
“ŧıểυ nhân… ra mắt Đông gia.” Lưu Thiếu gia cố gắng hết sức để hai hàm răng không va vào nhau lập cập, nhưng đáng tiếc là chẳng có mấy tác dụng.
Rõ ràng cửa đã khép lại, trong phòng cũng đã đốt lò sưởi, vậy mà toàn thân Lưu thiếu gia vẫn cứ lạnh toát, mồ hôi rịn ra. Hơn nữa, còn có một thứ âm thanh kỳ quái, lắng tai nghe kỹ thì tựa như tiếng thở khò khè nặng nhọc của dã thú, khiến người ta nghe mà hồn xiêu phách lạc.
Y bắt đầu hối hận rồi. Tự dưng mò đến cái trại thổ phỉ này làm gì cơ chứ? Lưu Thiếu gia cúi đầu nhìn bao gai dưới chân mình, bây giờ chuồn đi liệu có còn kịp không?
Ý nghĩ vừa mới nhen nhóm đã bị dập tắt một cách không thương tiếc.
“Lưu thiếu gia.” Một giọng nói trầm khàn, đầy nam tính vang lên từ trên ghế cao.
Hạ Đông cuối cùng cũng có phản ứng, và tiếng thở kỳ quái như của mãnh thú kia cũng theo đó mà ngừng bặt.
Nam nhân chậm rãi đứng dậy, hai tay đan vào nhau rồi bẻ mấy khớp xương, phát ra những tiếng “rắc rắc” khe khẽ.
Chờ đợi hơi lâu khiến hắn ngủ thiếp đi mất. Cậy mình đang đeo mặt nạ, Hạ Đông cứ thế ngáp một cái rồi bước đến giữa đại sảnh. Hắn từng bước một tiến lại gần, khí thế áp đảo khiến Lưu thiếu gia lúc này mới muộn màng nhận ra vóc người của đối phương cao lớn đến mức hoàn toàn không giống người Đại Chiêu. Những khối cơ bắp cuồn cuộn, rắn chắc trên cánh tay hắn gần như muốn làm rách toạc cả lớp áo.
“Chà, Lưu thiếu gia đến rồi à.” Hạ Đông đã tỉnh táo hẳn, lại lên tiếng chào, thấy đối phương chẳng có phản ứng gì, hắn liền khuỵu một gối xuống xem xét “món hàng” lần này.
Bàn tay to lớn vạch miệng bao gai ra, để lộ mái tóc đen nhánh của ŧıểυ cô nương. Trên búi tóc được vấn gọn gàng điểm xuyết hai đóa hoa lụa màu vàng tơ đã bị lệch đi, chắc hẳn là do dọc đường giãy giụa xóc nảy mà thành.
Hạ Đông liếc nhìn một cái, tiện tay cài lại đóa hoa lụa trên đầu Diệp Oanh Đoàn đang mê man cho ngay ngắn, chỉ có búi tóc rối bù kia e là khó mà sửa sang lại cho dễ dàng được. Ánh mắt của hắn xuyên qua lỗ nhỏ trên mặt nạ, dán chặt vào những lọn tóc tơ mềm mại của ŧıểυ cô nương, chợt nghĩ đến điều gì đó, trông có chút quen mắt.
“Đông gia.” Lưu thiếu gia thấy hắn đến gần, rồi lại ngồi xổm xuống, hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình.
Hạ Đông không đứng dậy, vẫn giữ nguyên tư thế nửa quỳ nửa ngồi: “Lưu thiếu gia đã đưa người đến nơi rồi thì về đi thôi, lát nữa ta sẽ cho người mang ba phần của ngài qua.”
Nghe thấy hai chữ “về đi”, toàn thân Lưu thiếu gia nhẹ nhõm hẳn ra, đang định chắp tay cáo từ thì nghe được vế sau, y liền tròn xoe mắt: “Ba phần?!”
“Không phải ba phần sao, ta nhớ nhầm à?” Hạ Đông ngẩng đầu lên, giọng điệu nửa cười nửa không.
Giữa ban ngày ban mặt, trong đại sảnh đương nhiên không thắp đèn, chỉ có chậu than đặt giữa phòng là có những ngọn lửa yếu ớt nhảy múa, phát ra tiếng nổ lách tách. Ánh sáng quỷ dị từ bốn phía lặng lẽ tụ lại trên chiếc mặt nạ quỷ, từ hai lỗ nhỏ nơi khóe mắt ánh lên tia sáng đỏ sậm đầy nguy hiểm.
Đương nhiên không phải ba phần, đã nói rõ là chia năm năm rồi, Lưu thiếu gia gào thét trong lòng, nhưng lại chẳng dám hó hé nửa lời trước mặt nam nhân này. Lúc này, bàn tay Hạ Đông đang mân mê đóa hoa lụa của ŧıểυ cô nương, mu bàn tay nổi đầy gân xanh cuồn cuộn, một đấm thôi cũng đủ đánh chết tươi y rồi.
“Ồ, nhớ ra rồi.” Hạ Đông buông đóa hoa lụa đáng thương đã bị vò nát trong tay ra: “Là hai phần.”
Lưu thiếu gia chết sững tại chỗ, lắp ba lắp bắp nói: “Đông gia, ngài làm vậy thì cũng quá…”
Đùa cái kiểu gì vậy, hai phần?
Món tiền lừa được là bao nhiêu còn chưa biết, vậy mà thoáng cái đã mất đi ba phần, ai mà chấp nhận cho nổi cơ chứ. Phải biết rằng, để bắt cóc Diệp Oanh Đoàn, y đã phải thuê một đám người khác, bọn chúng đang chờ được trả tiền đấy, đưa ít hay đưa muộn, y gánh không nổi đâu.
“Ta làm sao?” Hạ Đông khí định thần nhàn lên tiếng, mắt chẳng thèm liếc nhìn Lưu thiếu gia lấy một cái, toàn bộ sự chú ý đều dồn hết lên người ŧıểυ cô nương.
Từ góc nhìn của hắn, gò má bầu bĩnh phơn phớt hồng ẩn hiện dưới làn tóc đen nhánh, khơi dậy ý đồ xấu xa muốn nhéo một cái cho thỏa. Bàn tay thô ráp của hắn vừa mới chạm đến nơi, Lưu thiếu gia lại lên tiếng, cái vẻ rụt rè sợ sệt ấy khiến Hạ Đông chỉ muốn cho y một cước.
“Đông gia, ngài làm vậy là không đúng quy củ giang hồ, ta còn mời cả người của Hắc Phong Bang đến đấy.” Lưu thiếu gia lôi danh của kẻ khác ra để lấy oai.
Ba chữ “Hắc Phong Bang” vừa thốt ra, Hạ Đông quả nhiên khựng lại.
Mặc kệ hắn là Hạ Đông hay Đông Trại gì đó, nghe đến Hắc Phong Bang mà chẳng phải nể mặt mấy phần, Lưu thiếu gia thấy vậy liền hừ lạnh trong bụng.
Nơi đầu ngón tay chạm vào vừa mềm mại lại vừa ấm áp, Hạ Đông rụt tay về, miết nhẹ mấy đầu ngón tay, cảm giác cũng không tệ.
“Hắc Phong Bang lừng lẫy danh tiếng à, ta biết chứ.” Hạ Đông tạm thời không đùa nữa, chống tay lên gối đứng dậy, kín đáo liếc nhìn hàng mi đang khẽ run của ŧıểυ cô nương.
Ồ, tỉnh rồi à.
“Ngươi biết là tốt rồi.” Lưu thiếu gia đã có thêm dũng khí, cũng chẳng thèm dùng kính ngữ nữa, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào chiếc mặt nạ quỷ.
“Chẳng phải là cái thằng cháu ngoan bị ta một đao chém rụng tai, khóc cha gọi mẹ đó sao, đám lâu la vô dụng dưới trướng nó vẫn còn sống à.” Hạ Đông cười khẩy một tiếng.
Chút dũng khí Lưu thiếu gia vừa mới gom góp được tức thì tan thành mây khói, bang chủ của Hắc Phong Bang quả thực chỉ có một bên tai.
“Dám nói chuyện quy củ giang hồ trước mặt lão tử, ngươi có biết cái gì gọi là quy củ giang hồ không?” Hạ Đông giơ tay lên, vỗ bôm bốp vào mặt Lưu thiếu gia đầy khinh miệt, rõ ràng chẳng dùng sức bao nhiêu, vậy mà lại để lại một vệt bàn tay hằn đỏ, hoàn toàn khác hẳn với lúc hắn khẽ nhéo má Diệp Oanh Đoàn.
Bất thình lình ăn một cái tát, hai tai Lưu thiếu gia ù ù vang vọng, trời đất như quay cuồng.
“Nơi giang hồ có lão tử, lão tử chính là quy củ.”