Hầm Huyền Oanh

Chương 1: Trên núi có sơn trại thổ phỉ

Trước Sau

break

Tuyết mùa đông rơi nặng hạt, phủ một lớp dày đặc trên mặt đất. Chiếc xe ngựa vun vút lao đi, để lại sau lưng những vệt bánh xe hằn sâu. Khi đi qua một khúc cua gắt, xe chao đảo dữ dội, từ bên trong bất chợt vẳng ra tiếng kêu cứu thất thanh của một nữ tử, rồi tiếng kêu ấy vội hòa vào tiếng gió gào thét mà biến mất không một dấu vết.

Xe ngựa lượn mấy vòng rồi mới dừng lại dưới chân một ngọn núi cao sừng sững. Ngọn núi này rộng đến trăm dặm, trông vô cùng hùng vĩ, bát ngát, rừng rậm um tùm, địa hình lại phức tạp. Thác nước cheo leo và núi đá lởm chởm đan xen chằng chịt, người lạ mà mạo muội bước vào, chắc chắn sẽ lạc lối giữa chốn này.

Nam nhân béo phì nhảy xuống xe, mấy thớ thịt ngang trên mặt rung lên bần bật. Y híp mắt, thở ra một làn khói trắng.

Chẳng biết đã đợi bao lâu, vài bóng người từ con đường mòn bị tuyết trắng vùi lấp trên núi đi xuống. Đó là vài chục gã đàn ông cao to vạm vỡ, tay lăm lăm cầm đao, mặt mày bặm trợn, duy chỉ có kẻ cầm đầu trông có vẻ nghiêm nghị, chính trực hơn một chút.

Núi ấy là núi Đông Sơn, trên núi có một sơn trại thổ phỉ, đám người này chuyên làm những chuyện táng tận lương tâm như cướp của, hiếp người, không việc ác nào không làm.

Nhiều năm về trước, không biết từ đâu có lời đồn rằng trên núi Đông Sơn có mỏ khoáng sản, thu hút đủ mọi loại người kéo đến tranh giành, nhưng không một ai may mắn sống sót, tất cả đều bị giết sạch không chừa một mống. Quan phủ cũng đã nhiều lần xuất binh, nhưng vì địa thế hiểm trở, phức tạp nên việc diệt trừ thổ phỉ đều không có kết quả. Hơn nữa, vị Thái thú của nha môn quản lý ngọn núi này lại là người của Vĩnh Vương - huynh đệ duy nhất của Hoàng đế đương triều. Lâu dần, ngay cả vị Vương gia nhàn tản kia cũng chẳng buồn để tâm đến, điều đó cũng coi như chứng thực lời đồn có mỏ khoáng sản chỉ là tin vịt. Nếu đã vậy, Thái thú bèn mắt nhắm mắt mở cho qua, chẳng cần thiết phải lãng phí binh lực vì một đám thổ phỉ không đáng nhắc tới, hơn nữa... đám thổ phỉ này chỉ gây họa cho đám dân đen bình thường, có liên quan gì đến những bậc quyền quý như bọn họ đâu chứ?

“Người đã đưa tới rồi à?” Kẻ cầm đầu lạnh lùng hỏi.

“Ở trong xe ạ.” Nam nhân béo phì xoa xoa hai tay, nặn ra một nụ cười nịnh nọt: “Đông gia?”

“Đông gia đang ở trong trại.” Kẻ cầm đầu thản nhiên đáp, phủ nhận thân phận của mình.

Bọn người bên cạnh đưa mắt đánh giá bộ dạng giàu sang của vị Lưu thiếu gia, áo gấm lụa là, lưng đeo ngọc quý, trông chẳng khác nào một miếng thịt mỡ béo ngậy biết đi. Bèn lên giọng chế giễu: “Mắt đã mù thì giữ lại tròng mắt làm gì nữa.”

Nói đoạn, có kẻ rút một thanh chủy thủ ra, hung hăng tiến về phía trước.

Móc mắt là giả, nhân cơ hội cuỗm chút đồ mới là thật.

Tên cầm đầu thấy đồng bọn hành xử ngông cuồng cũng chẳng nói lời nào, chỉ khẽ cụp mắt, ánh nhìn dán chặt vào lưỡi đao trong lòng bàn tay. Cả bọn thấy vậy liền im bặt như tờ.

Tên thổ phỉ tay lăm lăm chủy thủ nhổ toẹt một bãi nước bọt, chẳng dám bén mảng tới gần nữa, lủi thủi quay về đám đông. Người này là thân tín của Đông gia, gã không dám dây vào.

“Bịt mắt lại đi.” Tên cầm đầu dời ánh mắt đi.

Quy củ của Đông Trại, phàm là kẻ đến cầu sự, đều phải bịt kín hai mắt mới được vào trại. Kẻ nào trái lệnh, dám cả gan dòm ngó đường đi, sẽ bị khoét mắt, cắt lưỡi, chặt đứt tứ chi để răn đe kẻ khác.

Lưu thiếu gia bị bịt mắt, lần mò bước đi trên nền tuyết, bất thình lình trượt chân ngã sấp mặt. Đám trai tráng trong trại được một trận cười khoái trá, thậm chí có kẻ còn lén lút đá vào cái mông béo nung núc của y một cước. Tên thổ phỉ đi cuối cùng muốn cười mà không dám, chỉ sợ cười đến cong cả lưng rồi làm rơi cái bao bố to đùng đang vác trên vai.

Ta nhịn, vì tiền, ta nhịn! Lưu thiếu gia lồm cồm bò dậy, nghiến răng nghiến lợi thầm rủa.

Lưu thiếu gia này là một kẻ bất tài vô dụng, một tên công tử bột chính hiệu, chỉ biết ăn chơi lêu lổng, tiêu xài hoang phí đến rỗng túi. Sau nhiều lần bị tiệm cầm đồ và ngân trang thẳng thừng từ chối, y bèn nảy ra ý định xấu xa với nhà biểu cữu là Diệp gia.

Nhà biểu cữu là một gia tộc lớn, khác hẳn với cái gia thế rỗng tuếch của nhà Lưu thiếu gia. Đó mới thực sự là một gia tộc lớn, hơn nửa số cửa tiệm trên phố đều treo biển hiệu của Diệp thị, gia nghiệp đồ sộ, của cải chất chồng, giàu nứt đố đổ vách, khiến Lưu thiếu gia thèm thuồng nhỏ dãi. Y lại tự nhủ rằng số tiền mình định vay so với gia sản của họ thì chẳng thấm vào đâu, chắc sẽ chẳng thành vấn đề.

Bàn tính trong đầu gõ vang lách cách, nhưng y nào có ngờ, lúc đến cửa vay tiền, chân vừa mới bước qua ngạch cửa đã chạm mặt biểu muội.

Trưởng nữ của Diệp gia - Diệp Oanh Đoàn đang ở độ tuổi cập kê, sở hữu làn da trắng ngần tựa băng tuyết, cốt cách thanh tao như ngọc. Đôi mày ngài như họa, ánh mắt long lanh tựa làn nước mùa thu, tính tình vừa dịu dàng lại vừa kiều diễm, đáng yêu. Nàng là thanh mai trúc mã với con trai của Thái thú, chỉ đợi hết thời gian mãn tang là có thể định thân, kết tóc se duyên.

Thân là con gái nhà thương nhân mà lại gả được cho con trai Thái thú, đúng là trèo cao không biết bao nhiêu bậc. Lưu thiếu gia bụng đầy lời chua ngoa, nhưng miệng vẫn phải toe toét cười: “Biểu muội…”. Ánh mắt y len lén liếc dọc người nàng, không giấu nổi vẻ thô bỉ.

Thân hình quyến rũ của nàng được tôn lên bởi bộ áo váy màu trắng ánh trăng được thêu kim tuyến lấp lánh, ôm trọn lấy vòng eo thon thả chỉ vừa một vòng tay, càng làm nổi bật bộ ngực căng tròn, đầy đặn sau lớp áo, phảng phất hương thơm ngọt ngào, quyến rũ.

Bông hoa này còn chưa có nam nhân nào ngắt hái, đợi đến sau này, chẳng biết sẽ mời gọi người ta đến mức nào nữa, Lưu thiếu gia lén lau nước miếng.

“Ai là biểu muội của ngươi?” Diệp Oanh Đoàn sa sầm gương mặt xinh xắn, nhưng tiếc là khuôn mặt bầu bĩnh non nớt chẳng có chút uy nghiêm nào, trông lại giống như một con thú nhỏ đang hờn dỗi. Nàng dằn xuống đôi môi đang mím chặt, cất giọng đầy bất lực: “Lại đến tìm cha ta vay bạc nữa à?”

Chỉ một chữ “lại” đơn giản đã nói lên tất cả sự bất mãn của nàng.

“Đâu có, đâu có, ta chỉ đến thăm…” Lưu thiếu gia cười gượng, lúng túng bước vào trong.

Giọng nói mềm mại của ŧıểυ cô nương vang lên từ phía sau: “Ba trăm lượng bạc vay lần trước đã trả chưa?”

Bước chân của Lưu thiếu gia khựng lại, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

“Ba trăm lượng, lãi ba phân, cũng nợ hơn một tháng rồi nhỉ.” Diệp Oanh Đoàn vừa nói vừa mân mê chiếc bàn tính vàng đeo trên cổ.

Chiếc bàn tính nhỏ nhắn, tinh xảo, còn chưa dài bằng ngón tay nàng, những hạt bàn tính bằng ngọc bích trắng muốt, viên nào viên nấy trong veo như pha lê. Nó không chỉ là một vật phẩm đắt giá, mà còn là di vật của mẫu thân Diệp Oanh Đoàn để lại, nên nàng vô cùng trân quý, ngày ngày đeo bên mình không rời.

“Cứ cho là một tháng đi, còn có khoản nợ ghi sổ dưới danh nghĩa của cha ta ở tửu lầu…” Diệp Oanh Đoàn chẳng thèm nhìn gã, cứ thế tự mình tính toán, đôi môi anh đào khẽ lẩm bẩm: “Hai mươi lượng, ở tiệm vải ba mươi lượng, còn ở sòng bạc một trăm lượng nữa. Đã biết hễ đánh bạc là thua thì đừng có chơi nữa, đúng là phí tiền của…”

Giọng nói ngọt ngào trong trẻo đặc trưng của thiếu nữ dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, nhưng nội dung trong lời nói lại khiến Lưu thiếu gia chán ghét đến tột cùng.

Lãi có ba phân mà cũng đòi viết giấy nợ, khiến y trở thành trò cười cho thiên hạ. Lại còn cái gì mà hễ đánh bạc là thua, đó là do thời của y chưa tới thôi. Đúng là đồ đàn bà con gái thiển cận. Nếu chịu cho ta vay tiền gỡ gạc thì ta đã trả hết từ lâu rồi, cần gì phải chịu một trận đòn thừa sống thiếu chết ở sòng bạc.

Lưu thiếu gia càng nghĩ càng tức, dưới tấm vải đen che đầu, khóe môi y nhếch lên một nụ cười độc địa, tàn nhẫn. Ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa, đừng trách biểu ca này lòng dạ hiểm độc.

Ban đầu, y chỉ định bắt cóc biểu muội giấu ở Đông Trại, sau đó sẽ vòi vĩnh biểu cữu một khoản tiền chuộc kếch xù. Nhưng giờ nghĩ lại… cái miệng nhỏ nhắn giỏi tính toán kia tốt nhất là nên bịt lại, dùng thứ của đàn ông mà bịt cho chặt.

Đợi đến khi đám ŧıểυ nương tử kia thành hoa tàn liễu rữa, y sẽ đến chia một chén canh, nếm thử mùi vị.

Chỉ là không biết, với cả một sơn trại toàn đàn ông thế này, biểu muội có chịu nổi không đây.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc