Vân Khiếu Thiên gánh chịu oán khí thay cho nữ nhi mà không hề hay biết.
Hiện tại ông đang vui vẻ lắm, quả nhiên nghe "phốt" của người khác đúng là thú vị, nhất là của vị Trần đại nhân cứng nhắc và không biết điều này, "phốt" của ông ấy chắc chắn sẽ rất ngon!
[Tiểu Hoa Hoa, đến rồi đến rồi, ta mang "phốt" của ông ta đến đây.]
Vân Hoa mặt đầy kích động, mọi người cũng xích lại gần hơn để nghe cho rõ.
“Phịch!” một tiếng.
Trần Triết Hãn hai mắt trợn ngược ngất đi, tiếng động này khiến Vân Hoa vội vàng thò đầu ra nhìn.
[Tiểu Thư Thư, ông ta... sao ông ta lại... ngất xỉu, buổi thượng triều này cũng đâu có đứng lâu quá đâu?]
Vân Hoa tặc lưỡi hai tiếng tiếp tục lầm bầm: [Vị Trần đại nhân này nhìn có vẻ khỏe mạnh không ngờ lại yếu thế, sao còn không bằng cả một đứa nhóc như ta.]
Sổ Sinh Tử cũng đồng tình: [Chắc là... yếu sinh lý!]
Trần đại nhân đang giả vờ ngất hận không thể lập tức nhảy dựng lên phun vào mặt hai người, ông ta đâu có yếu, ông ta đã có ba đứa nhi tử rồi!
Tất cả những điều này chẳng phải đều do cái miệng lanh chanh của con nhóc này sao, nếu không phải lo lắng bị con nhóc bóc ra những chuyện mất mặt ông ta đã chẳng thèm giả vờ ngất.
Vân Hoa quăng cho ông ta một ánh mắt đồng tình, lầm bầm: [Tiểu Thư Thư, ngươi nói xem với cơ thể... này, thê tử ông ta có hài lòng không?]
Trần Triết Hãn: Ta... %#@...
Vân Khiếu Thiên lập tức đen mặt quay đầu lại lườm một cái khiến Vân Hoa sợ hãi tưởng mình lại gây họa gì rồi.
Trong khi đó các quan viên khác toàn thân không ngừng run rẩy, suýt chút nữa là nhịn cười đến tắc thở, đồng loạt lén lút nhìn sắc mặt của Vân Khiếu Thiên, vừa ghen tị lại vừa may mắn cho bản thân.
Ghen tị vì ông có một đứa nữ nhi có lai lịch bất phàm, may mắn vì đó không phải là đứa con gây rắc rối của mình.
Văn Tuyên Đế cũng nhịn rất khổ sở, ông cũng nhìn ra Trần Triết Hãn đang giả vờ ngất, dù sao thì cũng chẳng ai vui vẻ khi bị lột bỏ tấm vải che thân trước mặt bao người.
Thôi vậy, nể tình ông ta làm việc cho mình miễn cưỡng cho ông ta một lối thoát vậy.
“Người đâu đỡ Trần đại nhân xuống nghỉ ngơi đi.”
Trần Triết Hãn giả vờ ngất xỉu rồi bị khiêng đi, Vân Hoa cũng dẹp bỏ tâm tư, nhân vật chính không có ở đây nàng cũng bóc phốt chán rồi, lại rúc vào góc ngáp một cái.
Các đại thần không còn nghe thấy tiếng lòng của Vân Hoa nữa tuy có chút tiếc nuối nhưng cũng chuyên tâm thảo luận chính sự trên triều đường.
Đối với những gì họ đang bàn Vân Hoa cảm thấy như vịt nghe sấm, không hiểu gì cả, thế là mí mắt trên và mí mắt dưới lại bắt đầu đánh nhau.
Sổ Sinh Tử thấy nàng sắp ngủ gật đến nơi đành phải lên tiếng gọi nàng dậy: [Tiểu Hoa Hoa, đừng ngủ, đang thượng triều đấy! Lát nữa bị phát hiện thì ngươi xong đời.]
Nghe vậy Vân Hoa dùng tay chống mí mắt lên: [Nhưng Tiểu Thư Thư ơi, ta thật sự rất buồn ngủ, rất nhàm chán.]
Sổ Sinh Tử quét mắt khắp cả triều đường một lượt rồi vui vẻ nói: [Tiểu Hoa Hoa, đừng ngủ gật nữa, Hoàng Thượng không phải bắt ngươi thượng triều sớm sao, ta bóc phốt về ông ấy cho ngươi nghe nhé!]
Các đại thần: ...
Văn Tuyên Đế: ...!!
Phốt của Hoàng Thượng!
Nàng sao lại không nghĩ ra nhỉ?
Cơn buồn ngủ của Vân Hoa lập tức biến mất, nàng kích động không thôi: [Mau... mau nói!]
Vân Khiếu Thiên trợn trắng mắt cũng muốn học theo Trần đại nhân giả vờ ngất để trốn khỏi cái nơi thị phi này, nhưng chết tiệt thay lại bị Thái tử mắt tinh đỡ lấy, khóe miệng nở một nụ cười cổ quái: “Vân đại nhân, ngài cũng yếu thận sao?”
Vân Khiếu Thiên: ...
Tuy ông cũng muốn hóng "phốt" của Hoàng Thượng nhưng nữ nhi ơi, chúng ta có thể nói chuyện riêng không, nói chuyện riêng thôi!
Những bí mật hoàng gia này sao có thể để con bô bô ra ngoài, con thì không chết được nhưng phụ thân con và những người trong Vân gia chưa chắc đã giữ được mạng đâu!
Văn Tuyên Đế cũng không thể ngờ rằng cuối cùng "phốt" lại rơi trúng đầu mình, ngay trước khi cái "Tiểu Thư Thư" kia kịp mở miệng, ông đứng phắt dậy tuyên bố "bãi triều" rồi chạy mất dép!
Đồng thời còn dặn Tào công công gọi tất cả các đại thần lúc nãy có biểu hiện bất thường đến thư phòng để bàn chuyện.
Tất nhiên Vân Hoa bị loại trừ.
Chỉ là khi buổi thượng triều này kết thúc nàng có chút khó hiểu, đợi đến khi Vân Hoa ra khỏi hoàng cung, ngồi lên xe ngựa đầu óc nàng vẫn còn mơ hồ, hoàn toàn không nhớ lời phụ thân dặn nàng đợi ông trên xe ngựa.
Nàng vừa ngồi xuống đã ngủ ngay lập tức.
Tâm trí nha hoàn Đào Chi đều đặt trên người tiểu thư nhà mình, thế là sai người đánh xe về phủ.
Trong Ngự thư phòng.
Các đại thần nhìn nhau, trong lòng đều hiểu Văn Tuyên Đế gọi họ đến đây vì chuyện gì, Hoàng Thượng chưa mở lời chỉ lạnh lùng quét mắt một lượt, khí thế đế vương đã đè ép các đại thần đến mức gần như ngột ngạt.