Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 10

Trước Sau

break

Mục đích của Văn Tuyên Đế chính là muốn xem phản ứng của các đại thần.

Thái tử điện hạ lên tiếng trước: “Phụ hoàng, có cần phái cao thủ bảo vệ an toàn cho tiểu Vân đại nhân không, dù sao những chuyện mà tiếng lòng kia bộc lộ ra cơ bản là sự thật, e rằng có kẻ lòng bất chính sẽ nảy sinh ý đồ xấu, chuyện này liên quan đến giang sơn xã tắc trong tương lai, không thể lơ là.”

Lời của Thái tử điện hạ như một viên đá ném vào mặt hồ tĩnh lặng khuấy lên ngàn con sóng, các đại thần đều nhao nhao bày tỏ lời của Thái tử rất có lý.

Trần đại nhân lúc nãy giả vờ ngất xỉu chọc chọc Vân Khiếu Thiên hỏi: “Đó là nữ nhi ngươi, ngươi thấy sao?”

Trần Triết Hãn bây giờ rất có ý kiến với Vân Khiếu Thiên, hôm nay cái mặt già này của ông ta coi như mất hết, giờ thấy ông vẫn điềm nhiên như không trong lòng vô cùng bực bội.

Ánh mắt các đại thần đều đổ dồn về phía Vân Khiếu Thiên.

Ông hắng giọng đứng ra: “Bẩm Hoàng Thượng, theo ý thần đúng là nên phái cao thủ bảo vệ, nhưng...”

Ông ngừng lại nghĩ đến bảo bối đao thương bất nhập trên người nữ nhi, vẻ mặt đầy ghen tị tiếp tục nói: “Nhưng không phải để bảo vệ nàng, người cần được bảo vệ là thần và người nhà của thần!”

Mọi người: ...

Chậc, cái tên này cũng thật vô liêm sỉ!

“Vân đại nhân, ngươi... nói bảo vệ ai cơ?”

Văn Tuyên Đế nghi ngờ tai mình có vấn đề, bèn hỏi lại một lần nữa cho chắc.

“Là thần và người nhà của thần!”

Mọi người nhìn Vân Khiếu Thiên bằng ánh mắt cực kỳ kỳ quái, cái tên này đúng là quá trơ trẽn rồi.

Ông cần bảo vệ cái quái gì.

Vân Khiếu Thiên là thần tử được Thánh thượng ưu ái nhất hiện nay, nhạc phụ là Ninh An Hầu*, đại ca của thê tử ông lại là Hộ bộ thượng thư*.

*Ninh An Hầu: Hầu là một bậc trong ngũ tước (Công – Hầu – Bá – Tử – Nam), mang mỹ tự “Ninh An” = yên ổn, bình an. Không phải chức quan, chỉ là danh hiệu quý tộc.

*Hộ bộ Thượng thư: quan đứng đầu Bộ Hộ, phụ trách tài chính – thuế vụ của triều đình.

Có thể nói là ở nước Đông Lâm không ai dám chọc vào!

Vân Khiếu Thiên tất nhiên nhận ra ánh mắt của họ đang đổ dồn lên người mình.

Dù vậy ông cũng không thấy lời mình có gì sai, nữ nhi có bảo bối bảo vệ, nhỡ đâu những kẻ đó không làm hại được nàng quay đầu lại tìm rắc rối cho cả nhà, chẳng phải sẽ xui xẻo sao.

Thế nên cả Vân gia, ngoài tiểu nữ nhi ra đều nên được bảo vệ!

Ông ngẩng đầu đầy kiêu hãnh đáp: “Hoàng Thượng, người không biết đâu, nữ nhi thần trên người...”

Vân Khiếu Thiên kể tuốt tuồn tuột những điểm kỳ lạ trên người Vân Hoa.

Bao gồm cả việc những người có thể nghe thấy tiếng lòng có thể trao đổi với nhau, nhưng không thể tiết lộ nửa lời với người không nghe thấy.

Nghe vậy mọi người đều thán phục không ngớt, ngược lại còn thèm đến chảy nước miếng với món bảo bối phòng thủ trên người Vân Hoa.

Nhất là Văn Tuyên Đế, ông ấy mới là người ghen tị đến phát điên!

Nếu ông ấy có món bảo bối đao thương bất nhập này, sau này còn sợ ám sát cái quái gì nữa.

Sau một lúc lâu Văn Tuyên Đế thở ra một hơi uất ức trong lòng, mới chậm rãi mở lời: “Vậy tại sao có vài người lại không nghe được?”

Vân Khiếu Thiên suy nghĩ một lát tiến lên một bước, cúi mình nói: “Bẩm Hoàng Thượng, chỉ cần là người có lòng bất mãn hoặc mang ác ý với tiểu nữ đều không thể nghe được tiếng lòng của nàng.”

Đây cũng là kết quả mà gia đình ông đã phải mất nhiều năm quan sát và tìm tòi mới có được.

Chà chà!

Mọi người nghe xong đều kinh ngạc không thôi.

Tuy nhiên Văn Tuyên Đế cuối cùng cũng không nói thêm gì, chỉ bảo các đại thần nên biết điều một chút, sau này con nhóc đó có bóc phốt chuyện gì thì phải nhanh trí ra tay cắt ngang!

Còn việc bảo vệ Vân Khiếu Thiên gì đó, ông ấy vẫn sẽ cân nhắc thêm!

“Thần, tuân chỉ!”

Vân Khiếu Thiên đồng tình, ông không muốn bị nữ nhi kéo xuống đâu.

Chỉ khổ cho các vị đại thần kia, cắt ngang ư? E rằng tiểu Vân đại nhân sẽ bắt họ rồi chửi cho té tát!

Vân Khiếu Thiên vừa ra khỏi hoàng cung đã sững sờ cả người.

Xe ngựa của ông đâu?

Ông bị nữ nhi bỏ rơi rồi...

“Vân đại nhân, ông đây là...”

Trần Triết Hãn rất muốn cười, bước xuống từ xe ngựa của mình, cơn bực bội cả buổi sáng của ông ta giờ phút này cuối cùng cũng thoải mái, an ủi: “Hay là để ta đưa Vân đại nhân một đoạn.”

Tiểu Vân đại nhân này quả là một nhân tài, tuy cái miệng có độc một chút nhưng cái tài năng hố phụ thân của nàng khiến tâm trạng ông ta vui vẻ vô cùng.

Vân Khiếu Thiên liếc nhìn vẻ mặt hả hê của ông ta rồi hừ một tiếng.

“Phủ của bổn quan và Trần đại nhân ở hai hướng ngược nhau, không cần đâu, nhưng ta nhớ Kế Thế Đường dường như cùng hướng với ông, Trần đại nhân sao không đi bốc vài thang thuốc chữa bệnh yếu thận, khổ ai cũng không thể làm khổ phu nhân ở nhà, ông nói có đúng không?”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc