“Đúng...” cái đầu ông!
Trần Triết Hãn suýt chút nữa buột miệng chửi thề, đành nuốt sống ba chữ cuối cùng vào bụng.
Tên già này rõ ràng biết chuyện gì đang xảy ra mà vẫn dám chọc tức ông ta.
Nếu ông ta không cho một bài học, ông ta sẽ không mang họ Trần!
Vân Khiếu Thiên nhìn thấy tư thế đó của ông ta liền biết ông ta lại muốn cãi nhau với mình, nhanh chóng đẩy ông ta vào trong xe ngựa rồi chạy về phía xe ngựa của nhạc phụ mình.
Trần đại nhân bị đẩy vào trong một cách thô bạo, mặt mày ngơ ngác.
Nói là đánh nhau cơ mà?
Đến khi về phủ Vân Khiếu Thiên định bụng sẽ dạy dỗ tiểu nữ nhi không biết điều, mới hay biết nàng đã sớm đi ngủ bù rồi, tức đến đau cả tim gan.
Thế là ông quay đầu đi tìm phu nhân để kể tội, kể tuốt tuồn tuột những chuyện xảy ra trên triều đường hôm nay, càng nói sắc mặt càng tệ: “Phu nhân, giờ phải làm sao đây, tiểu nữ nhi của chúng ta chắc chắn sẽ không gả ra ngoài được mất!”
Trước một tràng dài những lời của Vân Khiếu Thiên, nội tâm Thôi Vãn Tâm lại rất bình tĩnh, chỉ cần Hoàng Thượng không trách tội sự vô lễ của nữ nhi thì bà có gì phải lo.
Còn về tương lai của tiểu nữ nhi, bà đã buông xuôi rồi, gả được hay không thì tùy duyên vậy!
Dù sao sau này cũng có cháu trai lo hậu sự!
Nhưng Thôi Vãn Tâm vẫn nắm bắt được một câu mấu chốt, đó là tiểu nữ nhi của bà ‘lai lịch bất phàm’.
Thế là bà mạnh mẽ đẩy Vân Khiếu Thiên ra chạy thẳng đến từ đường, miệng lẩm bẩm: “Thắp hương, mau thắp hương, mồ mả tổ tiên nhà họ Vân bốc khói xanh rồi.”
Ha ha ha.
Thôi Vãn Tâm kích động không thôi, cái bụng của bà cũng thật biết tranh sủng, đợi đến trăm năm sau bài vị của bà kiểu gì cũng phải được đặt lên trước một chút.
Vân Khiếu Thiên: ... bàn tay vươn ra còn chưa kịp thu về chỉ có thể trơ mắt nhìn phu nhân của mình đã đi xa, vẻ mặt ngỡ ngàng.
Vân Hoa ngủ một giấc đến tận giờ Mùi (13 đến 15 giờ), nếu không phải bụng đói đến kêu ọc ọc có lẽ nàng còn chưa muốn dậy!
Đang ăn ngấu nghiến để lấp đầy bụng thì mắt nàng liếc qua chiếc áo quan không vừa người treo ở một bên dường như đã thay đổi.
Nha hoàn Đào Chi từ nhỏ đã theo bên cạnh Vân Hoa, thế nên mỗi ánh mắt hay động tác của nàng đều có thể đoán chính xác ý đồ là gì: “Tiểu thư, sáng nay người đã ngủ gật khi về phủ, Tam tiểu thư đã cho người khiêng người về viện, đích thân lột áo quan trên người người ra, sau khi sửa xong lại cho người mang đến.”
Đào Chi vừa nghĩ đến cảnh tiểu thư nhà mình bị Tam tiểu thư vò như nặn bột mà lột quần áo liền không nhịn được mà rùng mình một cái, nàng còn chưa từng thấy Tam tiểu thư có dáng vẻ như vậy, khác xa với dáng vẻ ngày thường.
Vân Hoa gật đầu lau miệng rồi chạy đến xem xét tỉ mỉ: “Quả không hổ là tay nghề của Tam tỷ, cả kinh thành này không tìm ra người thứ hai có tay nghề này.”
Tam tỷ của nàng là Vân Vi, tuy là con thứ nhưng cũng được nuôi dưỡng theo tiêu chuẩn của nữ nhi chính thê.
Di nương họ Lý tên thật là Lý Nga, là nha hoàn thân cận của mẫu thân nàng Thôi Vãn Tâm, năm đó mẫu thân nàng mang thai nhị tỷ Vân Nhã, không đành lòng thấy phụ thân nàng phải nhịn khổ sở như hồi mang thai đại ca đành cắn răng đưa Lý Nga lên làm di nương.
Lý di nương được sủng ái cũng là người biết ơn, tuy xuất thân là nha hoàn nhưng bà thông minh, có nhận thức rõ ràng về địa vị của mình.
Thế nên sau khi sinh ra Tam tỷ Vân Vi, bà quỳ trước mặt phụ thân mẫu thân nàng, đích thân xin thuốc tuyệt hậu, không một chút do dự uống cạn một hơi.
Mẫu thân nàng chưa từng nghĩ Lý di nương lại làm chuyện quyết tuyệt như vậy, muốn ngăn cản nhưng bị Lý di nương khuyên lại.
Bà nói: lòng người không thể thử thách, nhỡ đâu sau này có nhi tử sẽ muốn nhiều hơn, cũng sợ bản thân sau này sẽ làm chuyện sai trái, giờ có một đứa nữ nhi là đủ rồi, chỉ cần lão gia và phu nhân sau này không chê, thiếp đã mãn nguyện.
Cuối cùng mẫu thân nàng đích thân làm chủ đưa Lý di nương lên làm Quý thiếp và chính thức sửa lại hộ tịch của bà ở quan phủ.
Còn về Vân Khiếu Thiên sau khi có một phu nhân một thiếp thất cũng không nạp thêm bất kỳ thiếp thất nào nữa, hậu viện lại một mảnh yên bình, ngoại trừ tiểu nữ nhi không biết điều là Vân Hoa.
Sổ Sinh Tử nhìn Tiểu Hoa Hoa lăn qua lăn lại trên giường cuối cùng không nhịn được lên tiếng: [Ngươi lăn qua lăn lại như nướng bánh vậy hả, còn không ngủ nữa có khi sáng mai bị phụ thân ngươi khiêng ra ngoài rồi ném đi.]
Nói đến đây Vân Hoa lại thấy mông đau nhói, theo bản năng dùng tay xoa xoa, nói: [Nhưng giờ ta thật sự không buồn ngủ.]
Chẳng lẽ nàng không muốn đi ngủ sớm chắc, chủ yếu là giờ "Chu công" không đến tìm nàng, nàng cũng hết cách.