*Chu Công: cách nói văn nhã chỉ thần giấc mơ. Người xưa hay nói “gặp Chu Công” tức là ngủ, nằm mơ.
Sổ Sinh Tử thấy dáng vẻ này của nàng cũng lười nói nữa.
Buổi chiều sau khi ăn xong nàng lại lăn ra ngủ tiếp, giờ không ngủ được thì trách ai, dù sao người ngày mai xui xẻo không phải là nó.
Vân Hoa không biết Sổ Sinh Tử đang nghĩ gì lúc này gác chân lên nói: [Tiểu Thư Thư, ngươi hát cho ta một bài ru ngủ hay kể chuyện cổ tích đi.]
Sổ Sinh Tử: ...
Nàng mơ tưởng đẹp thật đấy, nhưng lúc này nó đã tự cuộn tròn lại và rúc vào một góc.
Nó đã bóc phốt lâu như vậy cũng mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi.
[Tiểu Thư Thư, Tiểu Thư Thư?]
...
[Tiểu Thư Thư? Ngươi còn ở đó không?]
...
Vân Hoa không khỏi nâng cao giọng, thấy không có phản hồi liền im bặt.
Một khắc sau Vân Hoa mạnh mẽ lật người xuống giường, mặc áo quan vào, cầm giấy bút lạch cạch viết vài nét, viết xong còn tự mãn rung đùi một cái.
Sổ Sinh Tử nhìn Tiểu Hoa Hoa ôm chăn lén lút như ăn trộm ra khỏi phòng mà cạn lời.
Từ khi Vân Khiếu Thiên biết tiểu nữ nhi có bảo bối đao thương bất nhập đã rút hết đám ám vệ bảo vệ nàng về.
Nói một cách hoa mỹ: không thể lãng phí tài nguyên!
Vân Hoa lén lút tránh tất cả người hầu, cứ thế thuận lợi lẻn vào viện của phụ thân và mẫu thân nàng.
Dùng lưỡi liếm hai cái vào tờ giấy, nhẹ nhàng dán lên cửa.
Nhìn kiệt tác của mình xong Vân Hoa mới thỏa mãn chạy về phía chuồng ngựa, chui vào trong xe ngựa tìm một chỗ thoải mái, quấn chăn nằm xuống.
Không lâu sau nàng đã ngủ rất say.
Đêm khuya thanh vắng một trận gió thổi qua, tờ giấy Tuyên Thành vốn dán trên cửa theo gió bay bay rơi vào một góc nào đó.
Giờ Dần.
Vân Khiếu Thiên sửa soạn xong xuôi, vừa kéo cửa phòng đã thấy nha hoàn Đào Chi mặt mày hoảng hốt chạy tới lớn tiếng kêu: “Lão gia, phu nhân, tiểu... tiểu thư biến mất rồi!”
Đào Chi suýt nữa khóc òa, nàng canh giờ chuẩn bị gọi tiểu thư dậy không ngờ cửa phòng vừa mở, trên giường trống không, ngay cả chăn cũng không thấy.
Ban đầu nàng cứ nghĩ tiểu thư nhà mình trùm chăn ra sân ngồi đếm sao trên trời.
Dù sao thì chuyện này tiểu thư nhà nàng trước đây cũng từng làm!
Nhưng nàng tìm khắp trong ngoài mấy lượt cũng không thấy bóng dáng tiểu thư, lúc này mới hoảng hốt chạy đến chính viện.
Vân Khiếu Thiên nghe vậy vẫn chưa kịp phản ứng đã bị Thôi Vãn Tâm vội vã gạt sang một bên, vẻ mặt lo lắng nắm lấy cánh tay Đào Chi.
“Ngươi nói gì cơ, Hoa Nhi biến mất rồi sao?”
Lúc này Thôi Vãn Tâm chỉ khoác một chiếc áo ngoài, căng thẳng liên tục xác nhận với Đào Chi: “Cả viện đã tìm hết chưa, còn những nơi mà con bé thường thích ngồi nữa, ngươi có tìm kỹ không?”
“Tìm rồi, tìm rồi ạ, nô tỳ đã tìm hết rồi, không thấy bóng dáng tiểu thư đâu cả!” Hốc mắt Đào Chi đỏ hoe, vẻ mặt không hề giả dối.
Quan tâm quá hóa loạn, sắc mặt Thôi Vãn Tâm lập tức trắng bệch, thân thể không kìm được run rẩy, may mắn Vân Khiếu Thiên kịp thời hoàn hồn đỡ lấy Thôi Vãn Tâm suýt ngất, cố gắng giữ cho giọng mình bình tĩnh.
“Phu nhân đừng hoảng, con nhóc đó lắm mưu ma chước quỷ, có lẽ lại trèo tường viện nào đó để nghe lén chuyện phiếm rồi?”
Đối với Vân Khiếu Thiên, ông hiểu rất rõ tính nết của tiểu nữ nhi ma quỷ này, phần lớn lại đang gây ra chuyện động trời kinh người gì đó.
Nhưng ông lại sợ lời phản bác của mình khiến phu nhân tức giận, tính toán thời gian thượng triều ông cao giọng hô: “Người đâu, lập tức triệu tập tất cả gia đinh và ám vệ trong phủ, nhất định phải lục tung cả phủ lên, phải tìm thấy Tứ tiểu thư!”
Nói xong ông âm thầm ghi nợ cho Vân Hoa một khoản.
Cả phủ vì tìm Vân Hoa mà chốc lát đã loạn thành một nồi cháo.
Vân Thanh Mặc, Vân Nhã, Vân Vi nghe thấy động tĩnh trong phủ cũng vội vàng chạy ra, túm lấy một gia đinh hỏi rõ ngọn ngành, ai nấy đều hít một hơi khí lạnh.
Đến chính viện họ thấy mẫu thân mình được phụ thân đỡ lấy, miễn cưỡng giữ vững thân mình, nhưng nhìn qua thần sắc vẫn nhìn ra sự lo lắng và sốt ruột trong mắt Thôi Vãn Tâm.
“Mẫu thân!”
“Mẫu thân!”
Vân Nhã và Vân Vi đỡ Thôi Vãn Tâm từ tay Vân Khiếu Thiên, mỗi người một bên, Vân Nhã an ủi: “Mẫu thân, tiểu muội trên người có dị bảo nhất định sẽ không sao đâu ạ?”
Nói thì là thế nhưng không nhìn thấy tiểu nữ nhi lòng Thôi Vãn Tâm vẫn cứ hoảng loạn.
Thời gian trôi qua đã lâu, người hầu trong phủ qua lại liên tục nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng của Vân Hoa.
Vân Thanh Mặc lúc này cũng cảm thấy không ổn, nhanh chóng đi đến bên cạnh Vân Khiếu Thiên phân tích: “Phụ thân, tuy tiểu muội không đáng tin nhưng cũng sẽ không ở ngoài phủ vào giờ này, có khi nào... bị người ta trùm bao tải mang đi rồi?”
Dù sao không làm bị thương được tiểu muội thì trùm bao tải mang đi có khi lại được.