Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 13

Trước Sau

break

Lời này vừa thốt ra mọi người đều không ngồi yên được nữa, Vân Khiếu Thiên cũng không còn vẻ bình tĩnh ban đầu, sắc mặt trở nên nghiêm trọng, ông lại ra lệnh cho người hầu mở rộng phạm vi tìm kiếm.

Người không giữ được bình tĩnh đầu tiên chính là Thôi Vãn Tâm, bà hất tay Vân Nhã và Vân Vi ra, cố nén hơi thở dồn dập lao đến trước mặt Vân Khiếu Thiên, mắt đỏ hoe liên tục đấm ông: “Đều tại ông, tại ông! Nếu không phải ông tâu lên Hoàng Thượng về sự khác thường của Hoa Nhi, Hoàng Thượng sao lại cho nó vào triều làm quan, giờ thì hay rồi, cả triều đường đều có thể nghe thấy tiếng lòng của nó, nói không chừng chính vì lý do này có kẻ hẹp hòi đã bắt Hoa Nhi của tôi đi rồi?”

Vân Khiếu Thiên bị Thôi Vãn Tâm đánh như vậy nhưng không hề tránh né, đồng thời cũng đang tự trách bản thân vì đã rút đám ám vệ đi.

Vân Thanh Mặc nhìn thấy mẫu thân mình đau khổ như vậy cũng đứng ra ổn định tình hình, nói: “Phụ thân, phụ thân mau vào cung bẩm báo Hoàng Thượng, dù sao chuyện của tiểu muội Hoàng Thượng cũng biết, có sự can thiệp của triều đình phạm vi và tốc độ tìm người sẽ tăng lên rất nhiều, con sẽ dẫn một vài người đi xem có thể tìm thấy chút manh mối nào không.”

Nói xong quay đầu lại nói tiếp: “Mẫu thân, nhị muội nói đúng, trên người tiểu muội có dị bảo nên không cần phải lo lắng tính mạng.”

Lúc này Thôi Vãn Tâm nào còn nghe lọt tai, mà Vân Vi người vẫn im lặng nãy giờ đột nhiên buột miệng: “Đại ca, tuy tiểu muội đao thương bất nhập nhưng nhỡ đâu kẻ xấu bỏ đói tiểu muội thì sao?”

Lời của Vân Vi như một nhát búa nặng nề giáng mạnh vào tim mỗi người.

Trước đó mọi người đều vì dị bảo trên người Vân Hoa mà vô thức cho rằng tính mạng nàng không lo, nhưng lại bỏ qua một khả năng khác.

Nhìn thấy Thôi Vãn Tâm sắp ngất Vân Nhã mắt đỏ hoe giọng run run: “Tam muội đừng nói linh tinh, tiểu muội phúc lớn mạng lớn sẽ không sao đâu.”

Nhưng những lời này của nàng trước nỗi lo lắng nặng trĩu này lại trở nên thật nhợt nhạt và vô lực.

Mọi người đều lập tức hành động, Vân Khiếu Thiên nhanh chân chạy về phía chuồng ngựa định cưỡi ngựa vào cung, nhưng vừa đến nơi đã bị một tràng ngáy quen thuộc thu hút.

Ông cố nhịn cuối cùng giật mạnh tấm rèm xe ngựa.

Ngay lập tức đồng tử ông giãn ra nhìn tiểu nữ nhi chuyên gây rắc rối đang ngủ say sưa, ông vừa giận vừa sốt ruột đột ngột gầm lên một tiếng: “Vân Hoa, con nhóc chết tiệt này!”

Tiếng gầm giận dữ long trời lở đất của Vân Khiếu Thiên đã triệu tập tất cả mọi người trong Vân phủ đến khu chuồng ngựa.

Ngoại trừ Vân Hoa, người lúc này đang chảy dãi ngủ ngon lành không hề bị ảnh hưởng chút nào.

Vân Khiếu Thiên tức điên lên được, cả phủ tìm nàng sắp phát rồ, đủ mọi suy đoán âm mưu.

Nàng thì hay rồi, chạy vào xe ngựa ngủ.

Vân Khiếu Thiên thấy tay mình ngứa ngáy, nhanh chóng chui vào xe ngựa lôi cả người lẫn chăn ra.

“Ầm!”

Vân Hoa ngã xuống từ xe ngựa tỉnh táo ngay lập tức!

Cảnh tượng này vừa lúc bị Thôi Vãn Tâm đang chạy đến nhìn thấy, bà lập tức giận bốc hỏa mắng chửi: “Vân Khiếu Thiên, đó là nữ nhi ruột của ông, không phải một món đồ đâu!”

Mọi người: ...

Thôi Vãn Tâm nhận ra mình dùng từ sai lập tức sửa lại: “Nữ nhi ông là heo chắc? Sao ông có thể lôi nó như bao tải thế hả?”

Mọi người: ...

Vân Hoa đã không còn quan tâm đến cơn đau trên người, nghe mẫu thân nàng miêu tả, nàng không còn sức để lầm bầm nữa.

Nàng nghi ngờ mẫu thân đang cố ý.

Chỉ là...

Phụ thân nàng tại sao lại có vẻ mặt hận không thể giết nàng.

Vân Hoa tủi thân cực kỳ, nhỏ giọng nói: “Phụ thân, mẫu thân, hai người không thấy tờ giấy con để lại sao?”

Nhưng giọng nàng quá nhỏ không ai nghe thấy.

Lúc này Thôi Vãn Tâm trừng mắt nhìn Vân Khiếu Thiên, xót xa đỡ tiểu nữ nhi dậy từ dưới đất.

Vân Hoa đứng lên chiếc chăn trượt xuống đất để lộ ra bộ áo quan trên người nàng.

Mọi người: ... đều cạn lời!

Bất cứ ai cũng có thể đoán được mục đích của hành động này, đặc biệt là Vân Khiếu Thiên, mặt ông đen đến nỗi sắp vắt ra mực rồi.

Phiền não quá!

Vân gia của ông sao lại sinh ra một thứ không ra gì như thế.

Số ông khổ quá, con nhóc này nói không chừng còn gây họa cho ông mấy chục năm nữa.

Vân Khiếu Thiên nhìn quanh chuẩn bị tìm một thứ gì đó tiện tay để dạy dỗ tiểu nữ nhi không biết trời cao đất dày này một trận.

Thôi Vãn Tâm thấy dáng vẻ này của ông liền biết ông muốn làm gì.

Mặc dù tiểu nữ nhi quả thực đáng bị trừng phạt nhưng cũng phải nhìn xem giờ là mấy giờ, Thôi Vãn Tâm lập tức nhét tiểu nữ nhi vào trong xe ngựa, quay người lại véo tai Vân Khiếu Thiên mắng: “Ông còn có tâm trạng dạy dỗ người khác, không định thượng triều nữa à?”

Vân Khiếu Thiên nghe vậy giật mình nhận ra đã trễ giờ, vội vàng bảo người hầu chuẩn bị xe ngựa phóng nhanh về phía cổng cung.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc