Lời vừa dứt những người khác còn chưa kịp phản ứng Vân Hoa đã nhảy dựng lên: [Đù má, Tiểu Thư Thư, lão già khốn nạn này từ đâu ra thế, dám cướp công của ta, xử lý lão ta đi!]
Hình bộ thượng thư Trần Triết Hãn đại nhân vừa dâng sớ nghe được câu này cả hồn vía như muốn bay ra khỏi người, ông đây là nhận lệnh trong lúc nguy nan mà.
Oan quá, không thể trách ta được!
Vân Hoa đâu thể nghe thấy ông ta nghĩ gì, giờ đây nàng chỉ nghĩ đến tiền bạc của nàng, địa vị của nàng, cứ thế mà bị người ta cắt mất.
Sổ Sinh Tử cũng sững sờ, lập tức bắt đầu tìm kiếm nguyên nhân.
Văn Tuyên Đế tạm thời không để ý đến Vân Hoa, giờ ông còn phải diễn kịch, nếu không để nhóc con kia phát hiện ra manh mối thì phải làm sao!
Sắc mặt lão Hoàng Đế lập tức trở nên âm u đáng sợ nhìn chằm chằm Chu Triều Dũng, ngọn lửa giận trong mắt như muốn nuốt chửng ông ta: “Chuyện này là sao? Chu ái khanh, ngươi có gì muốn giải thích không?”
Sắc mặt Chu Triều Dũng trắng bệch như tờ giấy, hai chân mềm nhũn “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
Trán dán chặt xuống đất, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra từ trán chảy dọc xuống má: “Hoàng Thượng, đây... đây là vu khống, có kẻ cố ý hãm hại thần.”
“Thần đối với Hoàng Thượng trung thành tận tâm, tuyệt đối không có chuyện này! Chuyện không có bằng chứng thần không nhận đâu.”
Giọng nói Chu Triều Dũng run rẩy không ngừng, khi làm những chuyện này ông ta đều rất cẩn thận, dọn dẹp dấu vết sạch sẽ, ông ta không tin Trần Triết Hãn có bằng chứng trong tay.
Nhưng giờ phút này ông ta chỉ có thể cắn chặt răng không thừa nhận, nếu không chờ đợi ông ta chính là mất mạng.
“Vu khống?”
Trần Triết Hãn hừ lạnh một tiếng, ông tiến lên một bước nói tiếp: “Hoàng Thượng, thần có bằng chứng, những thi thể bị sát hại kia đều được chôn dưới ao trong phủ đệ của ông ta, chỉ cần phái người đi tra xét là sẽ rõ.”
“Hoàng Thượng, thần không...!”
Chu Triều Dũng hoảng hốt, ông ta vừa mới kêu lên đã bị võ quan bên cạnh trực tiếp bắt giữ, bịt miệng kéo ra khỏi đại điện!
Cứ... như thế này mà kết tội rồi ư?
Nhìn thấy cảnh này Vân Hoa lại lần nữa không bình tĩnh nổi, sớm biết dễ như vậy trước đây nàng còn băn khoăn cái gì chứ!
Huhu... đau lòng quá, đau lòng quá đi!
Vân Hoa căm phẫn trừng mắt nhìn Trần đại nhân như muốn khoét hai cái lỗ trên người ông ta: [Tiểu Thư Thư, sao ông ta lại biết cả chỗ giấu xác, ta không phục, người mau tra xem.]
Những người biết nguyên nhân đều im lặng không nói.
Chỉ có Hứa đại nhân đang sầu não không biết viết thế nào, ông là Sử quan, vậy bây giờ nên ghi chép trung thực hay là bỏ bớt một chút?
Liếc nhìn người kế nhiệm tương lai vẫn còn đang giận dỗi, ông thở dài lắc đầu, vẫn còn quá non nớt, tính toán nhỏ nhoi đều bộc lộ trước mắt Thánh thượng, không bị chém mới là lạ!
P/S: Nhấn mạnh nhé, việc “cướp công” của Tiểu Hoa Hoa sẽ xảy ra tổng cộng 3 lần.
Sổ Sinh Tử đang tra tìm nguyên nhân cũng ngơ ngác đáp lại: [Lạ thật, trong sổ sách không ghi chép là ông ta tố cáo mà?]
[Hơn nữa điều kỳ lạ hơn là Chu Triều Dũng ban đầu được ghi chép là sống đến chín mươi chín tuổi, nhưng vừa rồi trang ghi chép số mệnh của ông ta đột nhiên biến thành chết năm bốn mươi tuổi, không có nguyên nhân cụ thể.]
Vân Hoa chớp chớp mắt bĩu môi tỏ vẻ bất mãn với số mệnh ban đầu của ông ta: [Quả nhiên kẻ ác sống dai, để ông ta sống đến chín mươi chín tuổi đúng là không có thiên lý.]
Nghe thấy câu này trong lòng mọi người đều gật đầu đồng tình.
[Vậy... giờ số mệnh của ông ta đột nhiên thay đổi có phải vì ngươi đầu thai cùng ta nên bị lỗi rồi không?]
Sổ Sinh Tử trợn trắng mắt: [Làm sao có thể!]
À thì...
Vân Hoa nhìn Tiểu Thư Thư đang bối rối cũng không biết an ủi thế nào, Sổ Sinh Tử là thứ cai quản vận mệnh của người phàm, một khi sinh ra đã không thể thay đổi, giờ đột nhiên xuất hiện dị thường quả thực có chút khó hiểu.
[Tiểu Thư Thư, chuyện của Chu Triều Dũng nghĩ không thông thì thôi, cứ mặc kệ đi, dù sao ông ta cũng đã bị bắt giam, bây giờ mau tra xem Trần đại nhân đi, ông ta đã cướp mất công lao của ta, ta muốn hóng "phốt" của ông ta, lén lút cười chết ông ta.]
Sổ Sinh Tử ngước lên nhìn không chút do dự nói: [Được, ta sẽ tiếp tục bóc phốt xấu xa của ông ta, cho ngươi vui vẻ một chút.]
[Ừm.] Vân Hoa nặng nề đáp lại: [Sau đó ta sẽ đi dán cáo thị khắp nơi và còn biên soạn thành bài hát thiếu nhi cho truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ.]
Trần Triết Hãn: “...”
Mọi người: “...”
Trần Triết Hãn ấm ức muốn khóc, lúc này ông ta cảm thấy mình bị đặt trên chảo lửa mà không thể xuống, ông ta căm phẫn nhìn về phía Vân Khiếu Thiên, ánh mắt uất ức như sắp hóa thành thực chất.
Được lắm, nuôi mà không dạy là lỗi của phụ thân, tất cả đều là lỗi của Vân Khiếu Thiên!