Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 7

Trước Sau

break

[Thôi bỏ đi Tiểu Thư Thư, chúng ta bàn xem làm thế nào để lật tẩy chuyện ác của tên súc sinh này.]

Hai ba mươi thi thể lại còn là dân thường, nghĩ đến đây Vân Hoa lại tức đến run rẩy.

Sổ Sinh Tử khẽ lật trong đầu nàng như đang suy nghĩ đối sách: [Tiểu Hoa Hoa, hay là ngươi cứ dâng tấu lên thẳng đi, vừa nãy tên súc sinh này chẳng phải cũng dâng sớ tố cáo ngươi sao, giờ ngươi trả thù lại.]

[Ta...]

Vân Hoa lắc đầu: [Không được đâu, ta chỉ là một Sử quan nhỏ bé, không muốn ra mặt, hơn nữa Hoàng Thượng có tin ta hay không còn chưa chắc, nhỡ đâu ông ấy hỏi ta làm sao biết được thì ta nên nói thế nào, chẳng lẽ lại khai ra ngươi, vậy chẳng phải sẽ bị xem là yêu quái sao.]

Sổ Sinh Tử lộ vẻ "rèn sắt không thành thép" nói: [Tiểu Hoa Hoa, uổng cho ngươi từng làm việc ở Địa phủ, sao sau khi đầu thai một lần cái gan từng khiến Diêm Vương tức đến nhảy dựng lại biến đi đâu rồi?]

Mọi người đã bị câu nói này làm cho ướt đẫm mồ hôi, Địa phủ, Diêm Vương, làm việc?

Trời ơi nữ nhi của Vân đại nhân rốt cuộc là người... thần... hay quỷ vậy?

Ánh mắt Văn Tuyên Đế và các quan viên nhìn Vân Khiếu Thiên đã thay đổi, dính đến chuyện quỷ thần họ không thể không coi trọng, nhất là câu "làm việc ở Địa phủ", nghĩ lại thân phận kiếp trước của tiểu Vân đại nhân chắc chắn không hề đơn giản.

Còn cái gọi là Tiểu Thư Thư kia có thể biết nhiều chuyện như vậy nhất định là một bảo vật, nhưng không ai trong số họ nảy sinh ý định chiếm đoạt.

Chỉ có thể cùng nhau cung phụng thôi...

Đột nhiên biết được thân phận kiếp trước của nữ nhi, Vân Khiếu Thiên bề ngoài vẫn vững như thái sơn nhưng nội tâm lại cuộn sóng, ông đã thành công sinh ra một đứa nữ nhi có lai lịch bất phàm, mồ mả tổ tiên nhà họ Vân đã bốc khói xanh rồi.

Ha ha ha, không thấy những quan viên kia từng người từng người đều ghen tị đến mức gần như méo mó sao.

Vân Hoa không chú ý đến những biến động trên triều đường do thân phận của nàng bị bại lộ, nàng tự nói với Sổ Sinh Tử: [Thời thế thay đổi nên ẩn mình thì vẫn phải ẩn mình.]

[Haiz, Tiểu Hoa Hoa, những thi thể kia chính là bằng chứng, thật sự không được thì ngươi cứ nói thẳng ngươi tận mắt thấy tên súc sinh kia trói người về, dù sao có phụ thân ngươi chống lưng thì sợ cái gì chứ.]

[Nghĩ đến ba đồng ba cắc trong túi của ngươi đi, nếu tố cáo thành công lão Hoàng Đế vui vẻ ban thưởng cho ngươi vàng bạc châu báu, vậy ngươi chẳng phải trở thành một tiểu phú bà rồi sao, sau này cũng không cần khóc lóc xin tiền tiêu vặt từ mẫu thân ngươi nữa.]

Tiền tiền!

Ánh sáng trong mắt Vân Hoa lóe lên, sống với nhau mấy trăm năm nên Sổ Sinh Tử đã nắm rõ tính nết của Tiểu Hoa Hoa, tiếp tục dụ dỗ.

[Chí hướng của chúng ta phải thật lớn, trước tiên tích lũy công trạng chờ thời cơ chín muồi để phụ thân ngươi nói với Hoàng Thượng một câu, phong cho ngươi làm huyện chúa trước, tiếp theo là quận chúa, cuối cùng không chừng lại lên công chúa, công chúa có đất phong, có thực quyền lại còn có bổng lộc.]

Vân Hoa kích động đến mức sắp chảy cả nước dãi.

[Thật sự không được chúng ta đổi hướng khác, muốn thăng tiến trên con đường làm quan trước tiên dìm những tên tham quan xuống, sau đó chúng ta thay thế họ, cuối cùng leo lên vị trí Thừa tướng của phụ thân ngươi, dưới một người trên vạn người, xem sau này phụ thân ngươi còn dám ném ngươi nữa không.]

Sổ Sinh Tử càng nói càng hăng, Vân Hoa càng nghe càng cảm thấy đã, toàn thân sôi sục hận không thể lập tức làm một trận lớn.

Nàng siết chặt nắm đấm, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu: [Tiểu Thư Thư, ngươi nói đúng, phải mở rộng tầm nhìn!]

Trước mắt Vân Khiếu Thiên đã bắt đầu tối sầm lại, ông đã tạo nghiệp gì thế này, lại có một đứa nữ nhi ruột muốn hạ bệ phụ thân mình để leo lên.

[Tiểu Hoa Hoa đừng kích động, chúng ta còn có cách khác.]

Cái gì, còn nữa sao!

Những người có mặt tại đó nghe cuộc nói chuyện của hai người đã không biết dùng lời lẽ gì để hình dung tâm trạng lúc bấy giờ, nhất là Văn Tuyên Đế, khóe miệng ông cứ giật liên hồi.

Ông nghĩ nếu mình là một hôn quân liệu nàng có muốn đuổi ông xuống khỏi ngai vàng không.

Thế là Văn Tuyên Đế hướng về một phía nào đó ra hiệu bằng ánh mắt.

[Tiểu Thư Thư ngươi đừng nói nữa, ta làm đây!]

Vân Hoa đầy hoài bão hăng hái hắng giọng: “Thần...”

Nàng vừa mới mở lời một vị đại nhân ở hàng đầu đã đứng ra trước nàng một bước.

“Thần có việc muốn dâng tấu, Chu đại nhân đã phạm phải tội ác tày trời xin Hoàng Thượng định đoạt.”

“Ông ta trước tiên là mua sát thủ giết chết thê tử và nữ nhi, sau đó lại đầu độc người thê tử thứ hai, cưỡng đoạt con gái nhà lành, thậm chí tàn nhẫn hãm hiếp rồi giết chết các cô bé nhỏ tuổi, tội ác chồng chất, Hoàng Thượng, kẻ này tuyệt đối không thể dung tha!”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc