Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 6

Trước Sau

break

[Sau đó lại cưới nữ nhi của một thương gia rồi sinh ra một nhi tử, nhờ vào sự hỗ trợ tài chính của gia đình thê tử ông ta thăng tiến nhanh chóng, từng bước vươn lên cuối cùng nhập triều làm quan, sau đó lại chê thương gia không có thân phận liền ngấm ngầm hạ độc giết chết nàng ta, còn về phần đứa nhi tử, do là người nối dõi tông đường nên giữ lại một mạng.]

Vân Hoa im lặng một chốc rồi chửi thẳng trong lòng: [Đệt, cái thứ này làm sao lại làm quan được, lão Hoàng Đế kia có bị mù mắt không?]

Lão Hoàng Đế bị chửi mù mắt: ... ánh mắt lạnh băng lướt về phía Vân Khiếu Thiên, được lắm, con cái không dạy dỗ là lỗi của phụ thân, trẫm sẽ ghi thù này vào đầu phụ thân nàng.

Các vị triều thần khác thì nhìn nhau, từng người một đều im như ve sầu để cố gắng hạ thấp sự hiện diện của mình, nữ nhi của Vân đại nhân quả thực đáng nể, đến cả Hoàng Thượng cũng dám chửi.

Vân Khiếu Thiên lau một vệt mồ hôi lạnh trên trán, gây họa rồi, đứa con bất hiếu này muốn hại chết cả Vân gia!

[Tiểu Hoa Hoa, tuy Lão Hoàng Đế mắt kém nhưng bản thân ông ấy thực ra cũng không tồi, ông ấy không dễ tin lời gièm pha, còn trị quốc làm lợi cho dân, nói chung thì vẫn rất đáng khen ngợi.]

[Cái này thì ta tin, dù sao phụ thân ta cũng khen Hoàng Thượng sắp đến tận trời rồi.] Vân Hoa trợn trắng mắt, nếu Hoàng Thượng thật sự không phải minh quân thì phụ thân nàng chửi còn dữ hơn cả nàng.

Văn Tuyên Đế được khen nở mày nở mặt, dùng ánh mắt thưởng thức liếc nhìn Vân Khiếu Thiên, lần này thì bỏ qua tha cho ngươi một lần vậy.

Đứng im một tư thế quá lâu, Vân Hoa cử động đôi chân đã có phần nhức mỏi, lúc này mới để ý thấy toàn bộ không khí triều đường có chút bất ổn: [Tiểu Thư Thư, ngươi có biết bọn họ bị sao không?]

[Tiểu Hoa Hoa, ta cũng không biết, ta vẫn luôn nói chuyện với ngươi mà.]

Nghe thấy tiếng lòng Hình bộ thượng thư* Trần Triết Hãn lập tức đứng ra đánh lạc hướng: “Hoàng Thượng, gần đây Hình Bộ...”

*Hình bộ Thượng thư: chuyên lo việc luật pháp và xét xử.

Vân Hoa lắng nghe một câu thấy không hứng thú thế là lại quay sang nói chuyện với Sổ Sinh Tử về Chu Triều Dũng: [Tiểu Thư Thư, ngươi có bằng chứng ông ta sát hại thê tử không, ta sẽ đi tố cáo.]

[Đừng vội, ta còn chưa kể xong.]

[Còn nữa ư?] Vân Hoa kinh ngạc mở to mắt: [Nhanh, mau kể tiếp.]

Sổ Sinh Tử hắng giọng tiếp tục bóc phốt: [Ông ta bên ngoài thể hiện tình cảm sâu đậm với thê tử đã mất, không tái hôn, cũng chính vì vậy người ngoài mới kính trọng ông ta hơn.]

Văn Tuyên Đế vừa cùng các quan viên bàn chuyện quốc sự vừa để ý những gì Vân Hoa bóc trần không nhịn được mà gật đầu, đúng vậy, Trẫm không phải là tên mù mắt mà là Chu Triều Dũng quá giỏi ngụy trang.

Vân Hoa bĩu môi nhìn về bóng lưng của tên súc sinh kia tiếp tục hỏi: [Vậy sau đó thì sao, ông ta lại làm gì?]

Vân Khiếu Thiên thấy động tác thô lỗ của nàng chỉ hận năm xưa đêm đó đã không “bắn” hết lên tường cho xong!

[Ông ta có tâm lý biến thái thích các cô bé, dù sao cũng đã có nhi tử nối dõi thì sợ cái gì chứ, những tiểu thư của các gia đình quan lại thì ông ta không dám động tay, liền chuyển mục tiêu đến những gia đình trọng nam khinh nữ ở các thôn làng gần đó, chỉ cần thấy đứa nào xinh đẹp là dùng tiền mua.]

[Nếu không mua được thì cướp, những đứa trẻ đó cơ bản là từ 5 đến 12 tuổi, sau khi bị tra tấn một cách phi nhân tính đến chết thì bị chôn xuống ao trong phủ, ta tính sơ sơ cũng phải hai ba mươi thi thể rồi!]

[Cái gì!]

Mọi người: hít một hơi khí lạnh!

“Đồ súc sinh!”

Văn Tuyên Đế gầm lên một tiếng khiến mọi người hoảng sợ quỳ rạp xuống đất, Vân Hoa đang trong cơn choáng váng cũng bị Hứa đại nhân nhanh tay kéo quỳ xuống theo.

Nàng muốn khóc mà không ra nước mắt, úp sấp trên mặt đất thấy thật khó chịu: [Vị Hoàng Thượng này lại làm sao nữa, động một chút là nổi giận, Hứa đại nhân này cũng thật là, không biết người ta là tiểu cô nương yếu đuối hay sao, chẳng lẽ không thể nhắc nhở một tiếng?]

Các quan viên nghe thấy lời này vai run lên bần bật, đột nhiên có chút ghen tị với những đồng liêu không nghe được tiếng lòng...

Văn Tuyên Đế đối mặt với những lời lầm bầm của Vân Hoa bất đắc dĩ khóe miệng giật giật, cơn giận ngùn ngụt trong lòng phút chốc tan biến nói: “Tất cả đứng dậy đi.”

Vân Hoa xoa xoa đầu gối đứng lên, hai ngày nay nàng đúng hay gặp nạn, đầu thì bị đập xuống, mông thì bị té, giờ lại đến đầu gối tội nghiệp của nàng.

[Tiểu Thư Thư, vừa nãy Hoàng Thượng vì sao mà nổi giận thế?] Vân Hoa hồi tưởng một lúc lâu cũng không nhớ ra vừa rồi các đại thần đang bàn chuyện gì.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc