Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 5

Trước Sau

break

[Đúng, điều tra ông ta đến chết luôn!]

Các đại thần: !!!

Hoàng thượng: …

Trong phút chốc toàn bộ đại điện im phăng phắc như tờ. Ai nấy đều ngơ ngác, trong mắt tràn ngập khiếp sợ và khó hiểu. Cái thứ đang nói chuyện với Tiểu Vân đại nhân là thứ gì vậy?

Ngược lại Hứa đại nhân, người đứng gần Vân Hoa nhất suýt nữa chân mềm nhũn ngã lăn quay tại chỗ. May mà có một vị quan viên bên cạnh kịp đỡ lấy.

Ông ấy tinh mắt phát hiện người vừa đỡ mình lại chẳng có chút phản ứng gì, cúi đầu hỏi khẽ: “Ngươi không nghe thấy gì sao?”

“Nghe thấy gì cơ?” Người nọ hỏi lại với vẻ mặt mờ mịt.

“Chính là Tiểu Vân đại nhân vừa rồi…” Vừa nói đến mấy từ quan trọng, giọng nói của Hứa đại nhân đột nhiên biến mất.

Cả người ông ấy đổ mồ hôi lạnh, vội vàng đứng thẳng người không dám nhiều lời thêm nữa.

Có lẽ đây chính là lý do Hoàng thượng hạ thánh chỉ đặc cách nàng vào triều làm quan!

Vân Khiếu Thiên nhìn Chu đại nhân đang buộc tội tiểu nữ nhi bằng ánh mắt đồng cảm: Tốt lắm, người xui xẻo đầu tiên đã xuất hiện.

Chu đại nhân thấy Hoàng thượng mãi không lên tiếng liền đánh bạo tiếp tục nói: “Hoàng thượng! Nếu để nữ tử vào triều làm quan e rằng sẽ khiến những thư sinh nghèo khổ khắp thiên hạ lạnh lòng mất!”

Ông ta nói ra những lời này rành rọt mạnh mẽ như thể đang chịu tủi hờn thay cho những thư sinh xuất thân bần hàn.

[Hừ! Cái tên vương bát đản này còn dám lắm mồm nữa chứ! Tiểu Thư Thư mau nhanh lên, bổn tiểu thư chờ không nổi nữa rồi, muốn xử lý ông ta ngay lập tức!] Vân Hoa tức đến mức phổi muốn nổ tung, lông mày dựng ngược, trong mắt rực cháy lửa giận.

Văn Tuyên Đế chỉ lạnh nhạt liếc mắt nhìn Chu đại nhân một cái, nói: “Ngươi dám nghi ngờ quyết sách của trẫm, hử?”

Chỉ một câu hỏi nhẹ như gió thoảng nhưng khí thế đế vương áp đến mức khiến trán Chu đại nhân chảy đầy mồ hôi lạnh. Từ trước đến nay Chu đại nhân vốn không ưa Vân Khiếu Thiên. Khi biết nữ nhi của ông được vào triều làm quan, trong lòng ông ta đã vô cùng khó chịu.

Nhi tử của ông ta còn chẳng có nổi một chức quan, vậy mà một con nhóc con trong khuê phòng lại được Hoàng thượng ban ân? Thế là ông ta mới mạnh dạn lên tiếng chỉ trích.

Nhưng ông ta quên mất những thủ đoạn của đương kim Hoàng thượng.

Lúc này đây khi phải đối diện với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Hoàng thượng, cả người Chu đại nhân run rẩy gần như không đứng vững, vội vàng khúm núm cúi đầu: “Thần… không dám!”

Văn Tuyên Đế lại liếc nhìn những người khác: “Các đại thần khác thì sao? Có ý kiến gì không?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, người có thể nghe được tiếng thì không có ai bước ra. Một vài quan viên có suy nghĩ giống Chu đại nhân cũng ngo ngoe rục rịch, nhưng khi ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng thượng lướt qua tất cả lập tức im bặt, không ai dám lên tiếng.

Rõ ràng Hoàng thượng đang đích thân bảo vệ nữ nhi nhà Vân Thừa tướng.

Lúc này Sổ Sinh Tử mang theo một làn sóng giận dữ truyền âm đến tai Vân Hoa: [Tiểu Hoa Hoa, ta tìm được rồi! Cái tên kia thật sự là súc sinh… Không, gọi là súc sinh còn là tâng bốc ông ta! Phải gọi ông ta là con dòi trong hầm cầu mới đúng. Vừa ghê tởm vừa độc ác đến cực điểm!]

Nghe vậy Vân Hoa không khỏi trợn mắt kinh ngạc!

Có thể khiến Tiểu Thư Thư nổi trận lôi đình đến mức đó thì tên này chắc chắn đã phạm phải việc tày trời, đến cả trời đất cũng không dung tha! Ánh mắt nàng sáng rực lên vì hứng thú, kích động nói: [Nhanh nhanh nhanh! Mau nói cho ta biết! Chờ sau khi thượng triều xong ta sẽ nghĩ cách vạch trần chuyện này ra ánh sáng! Lan truyền cho mọi người trong thiên hạ đều biết! Còn dám ngăn cản ta làm quan? Ta lột luôn quan phục của ông ta trước cho coi!]

Mọi người: …

Vân Khiếu Thiên đau đầu nhéo mũi, nữ nhi này của ông chỉ có thể đặt trên tay, không thể gả đi được rồi.

Văn Tuyên Đế cũng không nhịn được mà cười khẽ một tiếng, ánh mắt đầy hứng thú. Đưa nàng vào triều làm quan quả nhiên là một quyết định sáng suốt. Chính ông ấy cũng rất muốn nhìn xem đám đại thần dưới tay mình là người hay quỷ.

Không ngoài dự đoán, ngay ngày đầu tiên thượng triều nàng đã bắt được một con cá to.

Văn Tuyên Đế chỉ dùng một ánh mắt, Thái tử và mấy vị võ quan đã lập tức hiểu ý lặng lẽ tiến đến gần Chu đại nhân thêm vài bước, chuẩn bị thuận tiện ra tay bắt giữ bất cứ lúc nào. Có điều nhìn biểu cảm của Chu đại nhân, có vẻ như ông ta không hề nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Vân đại nhân.

Một số vị triều thần khác cũng đồng loạt dời ánh mắt nhìn về phía Chu đại nhân, nhưng thân mình thì lại nghiêng hẳn về phía vị trí của Vân Hoa.

Văn Tuyên Đế tựa người vào ngai vàng, ánh mắt thong thả quét qua đại điện một vòng, trong lòng dần dần sáng tỏ.

Sổ Sinh Tử lại tiếp tục nói bằng giọng đầy tức giận: [Ông ta tên là Chu Triều Dũng, hiện là Lễ Bộ thị lang*. Khi còn trẻ ở quê ông ta đã cưới một người thê tử xuất thân nông dân. Sau khi thi đậu Cử nhân liền cảm thấy thê tử của mình vừa quê mùa lại vừa nghèo khổ nên giở trò bẩn, vu oan cho nàng tư thông khiến tộc nhân bắt được tại trận, lập tức dìm chết nàng ở trong biển.]

*Lễ bộ Thị lang: quan phó Bộ Lễ, phụ trách lễ nghi, giáo dục, thi cử và ngoại giao, đứng dưới Lễ bộ Thượng thư.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc