Vân Khiếu Thiên nghe vậy nghiêng đầu liếc nhìn, bất đắc dĩ nói: “Hôm qua con không chịu thử trước à?”
“Hừ hừ.”
Vân Hoa bực dọc vặn vẹo đầu không nói một lời, rõ ràng vẫn còn đang giận.
Vân Khiếu Thiên bị tính khí cứng đầu của tiểu nữ nhi chọc cho vừa tức vừa buồn cười: “Một lát nữa mất mặt cũng đâu phải là ta.”
“Hừ, con mới không sợ.”
Vân Hoa bắn trả một câu, trong lòng thầm lẩm bẩm: [Con mất mặt thì cũng tương đương là người bị mất mặt, ai bảo người là phụ thân ruột của con chứ!]
Vân Khiếu Thiên đang định uống một ngụm trà thì suýt nữa phun ra. Con nhóc chết tiệt này từ nhỏ đến lớn không biết xấu hổ là gì. Chỉ mong buổi thượng triều hôm nay có thể trôi qua yên ổn.
Xe ngựa lắc lư dừng lại trước cổng hoàng cung. Vân Hoa hít một hơi thật sâu rồi dứt khoát nhảy xuống.
Không ngờ vạt áo quá dài nàng không cẩn thận giẫm trúng, thế là cả người ngã chúi về phía trước, hai đầu gối quỳ thẳng xuống đất vừa vặn hành lễ cực kỳ tiêu chuẩn với người đang đi tới trước mặt!
“Tiểu Vân đại nhân, đều là đồng liêu cả nên không cần khách sáo đến mức này đâu.”
Vân Hoa: …
Một ông lão nhỏ con mập mạp đang vuốt râu, nét mặt đầy ý cười.
Sắc mặt ông ấy có vẻ khá hài lòng với Vân Hoa. Theo lý thì chức quan Sử quan* nhỏ bé thế này cũng không cần phải bố trí thêm người, nhưng Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ ông ấy cũng chỉ đành tuân theo.
*Sử quan: là quan chuyên ghi chép biên soạn sử sách cho triều đình, nhiệm vụ chính là ghi lại lời nói việc làm của vua quan và các sự kiện để lưu vào chính sử.
Dù sao cũng chỉ vài năm nữa là ông ấy được cáo lão hồi hương, bồi dưỡng lớp trẻ một chút cũng chẳng sao.
Vân Khiếu Thiên đứng cạnh đó mặt lúc đỏ lúc trắng, xấu hổ đến mức chỉ biết nở nụ cười gượng, vội vàng giơ tay kéo Vân Hoa đang quỳ dưới đất đứng dậy: “Hứa đại nhân, để ngài chê cười rồi.”
“Hừ!”
Ngay lúc họ đang trò chuyện thì một tiếng hừ lạnh khinh thường vang lên.
Vân Hoa tò mò ló đầu ra từ sau lưng phụ thân liếc nhìn người vừa lên tiếng. Chỉ thấy trong ánh mắt đối phương thoáng hiện một tia oán độc và không cam lòng? Có điều người nọ rất nhanh đã thu ánh mắt lại vung tay áo bước vào cửa cung.
Vân Hoa cũng đành kéo theo vạt áo không vừa người lảo đảo đi theo Hứa đại nhân vào đại điện, ngoan ngoãn đứng bên cạnh ông ấy. Nhưng do phải dậy quá sớm nên nàng đã bắt đầu buồn ngủ đến không chịu nổi, đang lén cúi đầu trộm ngủ gật thì bị một giọng nói the thé bén nhọn vang lên khiến nàng sợ đến mức ba hồn phách chạy mất hai, chỉ để lại một hồn phách chuẩn bị chửi thề.
“Thần có việc muốn tấu!”
Vân Khiếu Thiên vừa mới thở phào nhẹ nhõm vì tiểu nữ nhi của mình hôm nay xem chừng khá ngoan ngoãn, chưa kịp làm ra trò gì quá đáng thì giây tiếp theo nghe thấy tiếng lòng của nàng vang vọng trên triều đình.
[Chết tiệt! Cái tên vương bát đản nào rảnh quá không có việc gì mà lớn tiếng la hét vậy, hù chết bà rồi!]
Tuy trong lòng Vân Khiếu Thiên đã sớm chuẩn bị tinh thần nhưng nghe tiếng lòng của tiểu nữ nhi vang vọng khắp triều đình vẫn không khỏi lạnh toát mồ hôi lưng. Dù gì thì đây cũng là nơi triều đình nghị sự, làm sao có thể để nàng lỗ mãng đến mức này được?
Ông cẩn thận liếc trộm về phía ngai vàng, may thay Hoàng thượng vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh không lộ ra vẻ tức giận nào ông mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Còn với những đồng liêu khác, những người cũng có thể nghe được tiếng lòng của tiểu nữ nhi thì ông chẳng thèm bận tâm. Sống lưng vẫn thẳng tắp mặc kệ bọn họ tìm tòi nghiên cứu. Dù sao thì người bị tra tấn suốt 12 năm qua là ông, bây giờ rốt cuộc cũng có người thay thế rồi!
Lúc này Chu đại nhân, người vừa nhìn thấy ánh mắt của Hoàng thượng dừng lại ở trên người nữ nhi của Vân Khiếu Thiên, sự khó chịu trong lòng ông ta lập tức sắp tràn ra ngoài.
“Thần, có việc muốn tấu.”
Hoàng thượng thu ánh mắt lại khẽ gật đầu: “Chuẩn.”
Chu đại nhân tiến lên một bước chắp tay lạnh lùng nói: “Hoàng thượng, tuy nước ta đã cởi mở hơn xưa nhưng từ trước tới nay chưa từng có tiền lệ nữ tử vào triều làm quan. Huống chi vị này còn đang ở độ tuổi cài trâm, quả thật không hợp với lễ chế, xin Hoàng thượng suy xét lại.”
Vân Hoa vừa nghe xong thì trong lòng bùng lên cơn tức giận, ngọn lửa lập tức bốc lên! Người kia nhìn quen mắt thật, chẳng phải chính là tên vừa rồi đã nhìn nàng và phụ thân một cách đầy ác ý ở trước cửa cung sao?
[Tiểu Thư Thư! Cái tên vương bát đản kia dám công khai buộc tội ta? Tuy rằng bổn tiểu thư không cam tâm tình nguyện đi thượng triều nhưng đâu đến lượt ông ta lên mặt ở đây!]
Lúc này Sổ Sinh Tử cũng không nhịn được mà nhảy ra góp lời. Làm sao mà Tiểu Hoa Hoa nhà nó có thể bị người ngoài bắt nạt được? Nó nói bằng giọng điệu hung dữ: [Đúng vậy! Nhìn cái mặt tên vương bát đản đó là biết không phải thứ gì tốt lành! Ngươi chờ đó, ta sẽ đi điều tra mười tám đời tổ tông nhà ông ta luôn!]