Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 3

Trước Sau

break

Sổ Sinh Tử trợn mắt: [Dừng! Ta không muốn nghe câu đó thêm lần nào nữa. Lúc trước ta chỉ là có linh trí lại còn chưa từng hóa hình, cũng chưa từng trải qua niềm vui làm người. Mà cho dù có đầu thai thành người mà không có năng lực chắc cũng nghẹn chết vì buồn mất.]

Lời này... nàng thật sự không phản bác được! Dù sao hiện tại nàng đúng là một người bình thường không có pháp lực.

“Tứ tiểu thư, quan phục mang đến rồi ạ.”

Ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Đào Chi - nha hoàn thân cận. Vân Hoa cảm thấy đời mình chẳng còn gì để luyến tiếc nữa bèn lết đến mở cửa, nhìn thấy bộ quan phục đang được mang đến thì cau mày, trong lòng không nhịn được mà thở dài chán nản: [Tiểu Thư Thư, ngươi nói xem ta có nên trốn luôn không?]

Đào Chi nghe vậy thì tay hơi run lên một chút nhưng trên mặt vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Dù gì toàn bộ hạ nhân trong Vân phủ có thể nghe thấy tiếng lòng đều đã bị cảnh cáo.

[Ngươi không sợ liên lụy Vân gia thì cứ chạy thử xem. Dù sao có ta ở đây ngươi chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi và chết tại nhà.]

Từ sau khi giành được “U Nguyệt Chi Thạch” ở địa phủ, nó thỉnh thoảng có thể kết nối đến không gian của Diêm Vương. Lần trước nó còn lén lút mang ra một món pháp khí phòng ngự đưa cho Tiểu Hoa Hoa đeo trên người, đề phòng lỡ đâu nàng nghịch dại mà mất mạng.

Dù gì thì năng lực của nó chỉ có thể đảm bảo cho nàng sống cuộc đời bình thường. Còn muốn nhiều hơn? Đừng mơ!

[Vậy... thôi bỏ đi. Dù sao người nhà cũng đáng yêu vậy mà.] Vân Hoa nghe xong cụp đuôi ngồi xổm một góc tiếp tục ủ rũ.

Nha hoàn Đào Chi đặt quan phục xuống rồi chuồn nhanh như gió. Đến khi đi được một đoạn xa mới dám thở phào nhẹ nhõm.

May mà tiểu thư không cố chấp bỏ nhà đi thật. Nếu không lại đến lượt nàng ấy đau đầu. Lão gia đã căn dặn phải để mắt đến mọi hành động của Tứ tiểu thư, nếu có gì bất thường thì lập tức bẩm báo với lão gia.

Nhưng nàng ấy là nha hoàn của Tứ tiểu thư, nàng ấy không muốn làm chuyện phản bội chủ nhân!

Sáng sớm hôm sau.

“Tứ tiểu thư, đến giờ dậy đi thượng triều rồi ạ!”

“Tứ tiểu thư...”

Vân Hoa vẫn đang chìm trong giấc mơ ngọt ngào bị tiếng gọi lải nhải bên tai như ong vo ve làm đầu óc rối bời, nàng khó chịu kéo chăn trùm kín đầu rồi tiếp tục ngủ say như chết.

“Lão gia... Tứ tiểu thư nàng...” Đào Chi co quắp lo lắng lui xuống nhường lại vị trí đứng trước giường cho Vân Khiếu Thiên.

Nhìn tiểu nữ nhi vẫn còn đang ngủ ngon lành khiến Vân Khiếu Thiên tức đến nỗi suýt bật cười.

Thôi!

Dậy sớm như vậy để thượng triều đúng là hơi khó cho con nhóc này.

Ông kéo chăn ra rồi ôm người lên.

Đào Chi thấy vậy vội vàng lấy quần áo thượng triều chạy theo sau.

“Vân Khiếu Thiên, đó là tiểu nữ nhi của chàng đấy, bây giờ đã vào thu rồi chẳng lẽ chàng không thể cho con bé mặc thêm bộ quần áo ấm sao…”

Mọi người nhìn Vân Hoa đang chảy nước miếng ngủ say như chết trong lòng Vân Khiếu Thiên đều đồng loạt rơi vào trạng thái cạn lời.

Thôi Vãn Tâm bước nhanh tới với vẻ cực kỳ khó chịu với hành vi của Vân Khiếu Thiên, giơ tay tung ngay một chiêu Thiết Sa Chưởng: “Trời trở lạnh rồi có ai làm phụ thân như chàng không?”

Vân Khiếu Thiên bị đánh đau run rẩy ôm chặt tiểu nữ nhi trong lòng.

Thôi Vãn Tâm thật sự xót con nên vội cởi áo choàng trên người mình đắp lên người Vân Hoa, đồng thời phân phó hạ nhân mang đồ ăn đã chuẩn bị sẵn đặt lên xe ngựa: “Đào Chi, lát nữa ngươi thu xếp ổn thỏa cho Tứ tiểu thư ở trên xe, nhất định phải để con bé ăn chút gì đó.”

Bà hiểu rõ thượng triều là phải đứng rất lâu, bụng đói mà ngất xỉu thì biết làm sao?

Vân Khiếu Thiên u oán liếc thê tử một cái. Mỗi lần ông đi thượng triều có thấy bà quan tâm kỹ lưỡng như vậy đâu. Ông cúi đầu nhìn tiểu nữ nhi đang ngủ ngon trong lòng, trong đôi mắt sâu thẳm ánh lên tia sáng kỳ lạ.

“Phu nhân… tay ta… tay ta bị chuột rút…”

Vừa dứt lời tay ông lập tức rũ xuống không chút sức lực.

“Bịch!”

Giữa tiếng kinh hô vang dội của mọi người, một tiếng hét thảm thiết xé toạc bầu không khí yên bình.

“A…”

“Mông của ta!”

Cú ngã này đã khiến Vân Hoa hoàn toàn tỉnh ngủ…

Mọi người: …

Thôi Vãn Tâm véo một cái thật mạnh vào chỗ thịt mềm bên hông Vân Khiếu Thiên, rồi không nói một lời kéo hai cha con phiền phức này ra khỏi cửa.

Thôi thôi, cứ để tùy duyên vậy!

Vân Hoa ngồi nghiêng trên xe ngựa, tay xoa mông, oán khí trong lòng đối với phụ thân của mình gần như ngưng tụ thành thực thể.

Nàng chắc chắn 100% là phụ thân của nàng bụng dạ hẹp hòi, nhất định là đang trả thù nàng!

“Tứ tiểu thư, bộ quan phục này hình như hơi dài thì phải?”

Sau khi Đào Chi giúp Vân Hoa rửa mặt chải đầu xong, rốt cuộc không nhịn được nữa mà lên tiếng nhắc nhở. Bây giờ không thể thay bộ quan phục khác, mà lại phải xử lý bộ quan phục quá dài như thế này đúng là khiến nàng ấy rầu muốn chết.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc