Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 2

Trước Sau

break

Vì vậy mới có chuyện Vân Hoa được chỉ đích danh vào triều làm quan.

“Phụ thân à, nếu thật sự không được... Hay là phụ thân nhận nghĩa nữ đi?”

Vân Hoa nghĩ đủ kiểu chỉ mong trốn thoát được kiếp nạn vào triều làm quan.

Vân Khiếu Thiên nhìn tiểu nữ nhi không biết xấu hổ của mình như vậy thì trong lòng vô cùng vui vẻ. Trước đây cũng vì nàng mà kho tiền riêng của ông bị thê tử tịch thu.

Giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng tống được củ khoai lang nóng bỏng tay này ra ngoài. Không phải nàng thích hóng chuyện sao, vậy cứ để nàng đi đào bới hoàng gia với đám quan lại đi, miễn sao đừng hóng chuyện Vân gia nữa, sắp bị lột không còn bí mật nào nữa rồi!

“Hoa Nhi à, hay là con nhìn lại thánh chỉ đi. Trên đó ghi rõ ràng tên của con đấy, chính là muốn con làm quan đó.”

“Phụ thân à...”

“Quyết định vậy đi. Ngày mai theo phụ thân đi thượng triều, con chính là nữ quan đầu tiên của nước Đông Lâm! Ra ngoài còn có thể nở mày nở mặt.”

Vân Hoa nghẹn họng, nàng đâu có cần mặt mũi gì chứ, nàng chỉ muốn ngủ một giấc cho ngon thôi mà!

[Tiểu Thư Thư, ngươi giúp ta điều tra thử đi. Vân lão nhân thật sự là phụ thân ruột của ta à? Có người phụ thân nào lại tự tay đẩy nữ nhi của mình xuống hố không?]

Ngay lúc đó trong đầu Vân Hoa hiện ra một quyển sách. Từ bên trong sách có một sinh vật nhỏ xíu có đôi cánh tròn trịa bò ra, đôi mắt to mềm mại vô cùng dễ thương khiến người ta vừa nhìn đã yêu quý.

[Tiểu Hoa Hoa, ta điều tra rồi, đúng là phụ thân ruột ngươi đấy.]

[Hu hu hu... Phụ thân ruột kiểu gì mà như vậy. Ta đổi có được không?]

[Tiểu Hoa Hoa đừng buồn. Nếu không ngươi thương lượng với mẫu thân của ngươi đi, để bà ấy tái giá, vậy là có thể đổi phụ thân rồi.]

Vân Hoa ngẫm lại thấy đề nghị này hình như cũng không tệ?

Thế là ánh mắt nàng chậm rãi chuyển về phía mẫu thân dịu dàng như nước của mình.

“Mẫu thân, hay là chúng ta thương...” Vân Hoa chưa kịp nói xong Thôi Vãn Tâm đã xách váy bỏ chạy, trong lòng không ngừng rủa thầm: Con nhóc chết tiệt kia lại muốn đào hố cho mẫu thân của mình!

Vân Khiếu Thiên nghe thấy nội dung trò chuyện giữa cuốn sách và nữ nhi thì nghiến răng đến răng rắc, đôi mắt trừng lớn nhìn đứa nữ nhi bất hiếu, lập tức rảo bước đuổi theo thê tử của mình.

Vân Thanh Mặc đứng bên cạnh với gương mặt đầy bất lực nhìn muội muội nóng tính và cái cuốn sách "Tiểu Thư Thư" không đàng hoàng kia. Thậm chí còn nghĩ ra chuyện để mẫu thân tái giá, không ngờ bọn họ có thể nghĩ ra chuyện này!

Hắn nhớ lại vừa rồi Tào công công có mang đến một bộ quan phục, mở miệng khuyên nhủ: “Đi thử đồ đi, không vừa thì còn kịp sửa một chút.”

“Không cần, tâm trạng không tốt!”

Trong lòng Vân Hoa tức nghẹn nên nhìn ai cũng thấy không vừa mắt. Vân Thanh Mặc thì chẳng để ý đến thái độ của nàng vẫn kiên nhẫn dỗ dành: “Không sao đâu, sang năm đợi Đại ca thi đậu, huynh sẽ cùng muội đi thượng triều.”

“Cảm ơn huynh nhiều nha.”

Vân Hoa kéo dài giọng, liếc mắt nhìn Đại ca một cái kỳ quái: “Đại ca, chờ huynh thi đỗ được rồi hãy nói mấy lời đó nhé. Còn bây giờ thì hãy quý trọng quãng thời gian rảnh rỗi ít ỏi còn sót lại đi. Về sau khổ đến mức không có chỗ than đâu.”

Vân Thanh Mặc: “...”

Hắn vung tay áo quay người bỏ đi.

Sớm biết thế đã không nhiều chuyện, còn không bằng vứt cho con chó giữ cửa một miếng thịt, ít ra nó còn biết vẫy đuôi cảm ơn. Còn con nhóc chết tiệt này chỉ biết khiến người ta tức chết!

Lúc này Vân Hoa đang tức giận cần tìm chỗ phát tiết. Nàng nghiêng đầu, đôi mắt sáng lên nhìn chằm chằm vào hai người nào đó: “Nhị tỷ, Tam tỷ...”

Giọng điệu u ám kia khiến Vân Nhã và Vân Vi sợ đến mức hết hồn, vội vàng tìm cớ rút lui khỏi hiện trường.

Không ai thèm để ý đến Vân Hoa, nàng buồn bực khóa chặt mình trong phòng, nằm vắt chân trên giường bắt đầu tán dóc với Sổ Sinh Tử.

[Tiểu Thư Thư, lúc ta còn ở địa phủ làm trợ lý cho Mạnh Bà, ta đâu ngờ đầu thai rồi còn phải đi làm việc. Thật là thảm!]

Sổ Sinh Tử: [Đừng nói thế, ngươi nghĩ lại xem. Ở nhân gian được tự do tự tại, ở địa phủ cũng sống tự do. Chỉ là đi thượng triều chút thôi mà. Ta đã chuẩn bị đủ loại dưa từ quan viên triều đình cho ngươi ăn rồi, chẳng phải quá sung sướng sao?]

Nói thì nói vậy nhưng Vân Hoa vẫn nhớ cuộc sống tiêu dao trước đây ở địa phủ. Nếu không phải đám Diêm Vương dùng thủ đoạn lừa lọc ép bọn họ đầu thai thì hai người bọn họ một quyển sách, một gốc hoa sống thảnh thơi biết bao nhiêu!

May mà lúc đó Tiểu Thư Thư cảnh giác đoạt lấy “U Nguyệt Chi Thạch” của địa phủ rồi buộc linh hồn hai người lại với nhau. Nếu không mỗi người một nơi chắc kiếp này cũng không thể gặp nhau.

[Tiểu Thư Thư, nếu không có ta có lẽ ngươi cũng đã đầu thai làm người rồi.]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc