Địa phủ có hai tai họa: Tai họa thứ nhất là một gốc hoa Mạn Châu Sa, tai họa còn lại là quyển Sổ Sinh Tử.
Hai kẻ này không làm việc đàng hoàng, mỗi ngày chỉ ăn dưa hóng chuyện, chọc quỷ tức phát điên!
“Vậy... hai tai họa đó thật sự đã đầu thai chuyển thế rồi sao?”
Trong đại điện âm u lạnh lẽo, đối diện ánh mắt đầy mong chờ của Diêm Vương đại nhân, phán quan Thôi Giác nuốt lời định nói vào trong, chỉ có thể cúi đầu cung kính đáp: “Vâng.”
Sau khi nghe xác nhận Diêm Vương lập tức bật dậy khỏi long tọa, nhẹ nhàng bước tới bên cạnh Thôi Giác, vỗ vai hắn rất mạnh với vẻ mặt vô cùng hài lòng: “Làm tốt lắm!”
“Ha ha ha ha...”
Một tràng cười vang vọng cả điện phủ, Diêm Vương sải bước đi thẳng ra ngoài. Cuối cùng thì địa phủ của ông cũng được yên bình rồi!
Còn Thôi Giác đứng tại chỗ với gương mặt đầy khó xử, ánh mắt nhìn theo bóng lưng Diêm Vương rời đi, trong mắt hiện một tia đồng tình. Bởi trong trận náo loạn vừa rồi Sổ Sinh Tử lại tiện tay chôm mất một bảo vật quan trọng của địa phủ.
*
Nước Đông Lâm, phủ Thừa tướng*.
*Thừa tướng: tức “quan đầu triều”, tương đương thủ tướng thời nay.
“Thần, khấu tạ hoàng ân!”
Vân Khiếu Thiên run run tay đón lấy thánh chỉ, ánh mắt liếc sang tiểu nữ nhi vẫn còn đang ngẩn ngơ vì sốc ở bên cạnh, giơ tay ấn đầu nàng cúi sát xuống đất.
“Bốp!”
Tiếng động vang dội đến mức công công tuyên chỉ sợ tái mặt, giọng nói run rẩy: “Vân... Vân đại nhân, không cần mạnh tay như vậy. Thân thể của Tứ tiểu thư yếu ớt, đừng có làm nàng bị thương.”
Nói xong câu đó ông ấy quay đầu bỏ chạy còn nhanh hơn con thỏ, như thể sau lưng có ác quỷ đang đuổi theo.
Lúc này Vân Hoa chỉ cảm thấy đầu ong ong. Đến khi hoàn hồn lại cả người như có lò xo nhảy bật dậy, không thèm để ý cục u đang sưng trên trán đã quay sang nhìn về phía Vân Khiếu Thiên đang hưng phấn ôm thánh chỉ mà rống lớn: “Vân lão nhân! Có ai hại nữ nhi như người không?”
Nàng sắp tức đến hộc máu! Tại sao mới ngủ một giấc tỉnh dậy thì phải vào triều làm quan chứ?
Cái chức quan đó chẳng khác nào phải dậy còn sớm hơn gà, làm việc còn cực hơn trâu! Dù chỉ là một sử quan nhỏ bé thôi nhưng lại phải dậy vào giờ Dần (3–5 giờ sáng)!
“Dù thế nào thì con cũng không thượng triều đâu!”
Vân Hoa ngẩng cổ cố chấp hét lớn. Phải dậy sớm khi trời còn chưa sáng để làm quan? Với nàng mà nói chẳng khác nào đòi mạng!
Vân Khiếu Thiên nhìn tiểu nữ nhi nhà mình đang tràn đầy khí thế, khẽ nâng thánh chỉ trong tay lên, chậm rãi nói: “Không đi cũng được thôi.”
Vân Hoa còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì đã nghe thấy phụ thân của mình đổi giọng, vẻ mặt đầy uy hiếp: “Vậy thì cả nhà chúng ta cùng nhau nằm trên thớt chờ chém đầu đi. Dù sao thì kháng chỉ cũng là tội lớn tru di cả tộc.”
Vân Hoa: “...”
“Không phải chứ? Việc vào triều làm quan sao lại dừng ở trên người con? Con mới có mười hai tuổi thôi mà!”
Vân Hoa không cam lòng chỉ tay về phía Đại ca đang đứng bên cạnh, ai oán kêu lên: “Đại ca vốn dĩ cũng muốn làm quan, phụ thân tiến cử huynh ấy đi!”
“Tiểu muội à, huynh đã là Cử nhân rồi, năm sau sẽ dự thi Hội nên không cần tiến cử nữa đâu.” Vân Thanh Mặc vừa dứt lời đã nhanh chóng lùi lại một bước, tránh để lửa chiến sự đốt tới mình.
Vân Hoa nghẹn họng, ánh mắt lại chuyển sang nhị tỷ Vân Nhã. Vừa định lên tiếng thì Vân Nhã đã nhanh nhẹn cắt lời: "Tỷ còn phải học quản gia với mẫu thân, không rảnh đâu.”
“...”
“Vậy... Tam tỷ thì sao...”
Còn chưa kịp để Vân Hoa nói hết câu, Vân Vi đã đứng lên với vẻ mặt nghiêm trang: “Tiểu muội, tỷ chỉ là thứ nữ... Không dám có mộng tưởng xa xôi. Hơn nữa tỷ càng thích nữ công hơn. Tam tỷ tin muội, muội nhất định làm được.” Nói xong thì lui về đứng bên cạnh Lý di nương.
“Muội...”
Vân Hoa cạn lời khóc không ra nước mắt. Cuối cùng ánh mắt tuyệt vọng chuyển sang Vân Thanh Hàn: “Phụ thân à, con thấy Ngũ đệ tư chất thông minh, hay là bồi dưỡng từ sớm, phụ thân thấy sao?”
Vân Khiếu Thiên: “...”
Vân Thanh Mặc cố nhịn cười, liếc nhìn đệ đệ bé xíu mới hai tuổi đang ngơ ngác mở to mắt. Hắn đương nhiên biết tại sao phụ thân ép nhóc con này vào triều làm quan, còn không phải vì tiếng lòng quỷ dị của nàng sao.
Đặc biệt là trong đầu nàng còn có một cuốn sách bí ẩn tên là “Tiểu Thư Thư”. Cho dù là ai chỉ cần đứng trước cuốn sách đó thì không có bí mật nào có thể che giấu, đến sợi lông cũng không còn!
Chưa kể cách đây không lâu cuốn “Tiểu Thư Thư” không biết từ đâu lại móc ra một món bảo bối gắn trên người nàng, nói là có thể chống lại mọi nguy hiểm. Phụ thân của hắn cho người thử nghiệm, quả nhiên đao kiếm gì cũng không làm nàng bị thương.
Đã có sự đảm bảo như vậy nên phụ thân không do dự nữa, lập tức tiến cung bẩm báo lên Thánh Thượng. Cùng ngày đó Thánh Thượng cải trang tới Vân phủ âm thầm quan sát. Kết quả ngay cả Tào công công đi theo cũng bị nàng tìm hiểu không còn chút bí mật nào.