Trong số các cháu, người mà Thái hậu yêu thương và đau lòng nhất chính là nhi tử của Túc thân vương, Nam Cung Uyên.
Từ nhỏ y đã vô cùng thông minh, ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi bắt đầu học nội công tâm pháp. Nếu không phải vì chất độc trong người y đã sớm như phụ thân mình, trở thành Chiến Thần thế hệ mới của Đông Lâm.
Nghĩ đến đây Thái hậu hận đến nghiến răng nghiến lợi con tiện tì năm xưa.
Sau đó bà nắm tay Thế tử Nam Cung Uyên, nhìn khuôn mặt vẫn nhợt nhạt của y trong lòng không khỏi đau xót.
Rồi bà quay sang lườm Túc thân vương một cái, trách móc: "Ngươi xem ngươi đã làm cái gì thế hả, làm ai gia cứ tưởng... cứ tưởng Uyên nhi lại xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Lời vừa dứt lại biến thành một tiếng thở dài nặng nề.
Đứa bé này đã phải chịu khổ quá nhiều rồi.
"Mẫu hậu, oan cho con quá!"
Túc thân vương kêu oan, nhưng giây sau ánh mắt Thái hậu lườm tới ông liền ngoan ngoãn.
Mặt mày ấm ức đứng bên cạnh Túc vương phi. Hễ cứ dính đến chuyện của nhi tử là mẫu hậu lại đổ lỗi cho ông. Chỉ vì năm xưa chính ông đã gây ra chuyện đào hoa thối nát này.
Nói trắng ra là giận cá chém thớt!
Thái hậu không để ý đến Túc thân vương nữa, ánh mắt bà dừng lại trên người Nam Cung Uyên: "Cháu ngoan của ai gia gần đây có uống thuốc đúng giờ không? Thân thể có chỗ nào khó chịu không..."
Nam Cung Uyên im lặng lắng nghe những lời hỏi han ân cần của Thái hậu. Khuôn mặt y càng thêm lạnh lùng trong bộ y phục trắng như trăng.
Chỉ có bàn tay bị Thái hậu nắm chặt, cảm giác ấm áp đó khiến y có chút cảm động.
"Hoàng tổ mẫu, con đều uống thuốc theo dặn dò của thái y. Người đừng lo, con bây giờ rất tốt ạ."
Túc vương phi nghe nhi tử an ủi Thái hậu thì càng siết chặt chiếc khăn trong tay. Vẻ mặt bà lộ rõ vẻ lo âu. Sáng nay thái y đã lén nhắc nhở họ rằng chất độc của Uyên nhi có lẽ sẽ phát tác sớm hơn ba năm.
Bàn tay bên sườn bà bị một bàn tay chai sạn nắm chặt.
Túc vương phi ngẩng đầu nhìn lên. Túc thân vương khẽ lắc đầu, vết sẹo cũ chạy ngang lông mày càng thêm sâu, nhỏ giọng nói: "Có ta ở đây nhất định sẽ không để Uyên nhi xảy ra chuyện gì."
Túc vương phi nghẹn lại ở cổ họng, suýt chút nữa bật khóc.
Tuy nhiên bà nhanh chóng lấy lại cảm xúc. Thái hậu đã lớn tuổi rồi, những chuyện này không thể làm phiền người thêm nữa.
Túc vương phi nghĩ rất tốt nhưng không ngờ có một người thích hóng chuyện.
Vân Hoa xoa cằm, mẫu thân nàng đã giải thích rõ ràng, nàng liền quay sang buôn chuyện với Sổ Sinh Tử.
[Tiểu Thư Thư, ta thấy nam nhân không thể có tam thê tứ thiếp được. Nữ nhân nhiều thì thị phi cũng nhiều. Lại thêm mấy nha hoàn muốn trèo cao, hậu viện làm sao mà yên ổn được. Ngươi nghe đi, Túc... Túc vương gia không phải vì một con nô tì mà khiến phu nhân mình phải chịu khổ thế này sao, cuối cùng người xui xẻo nhất lại là vị thế tử đoản mệnh kia.]
Lời vừa dứt ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Vân Hoa.
Cả Vân gia sợ đến chết khiếp.
Vân Nhã muốn bịt miệng nàng lại nhưng không thể ngăn được những suy nghĩ viển vông của nàng.
Vân Vi: ... Sai lầm rồi, ném viên gạch đi quá sớm.
Thế tử Nam Cung Uyên là cục cưng của Thái hậu, ai cũng không thể nói y đoản mệnh.
Thái hậu lúc này khẽ cau mày nhưng không nổi giận. Bà hiểu rằng những người này không dám nói những chuyện này trước mặt họ, nhưng sau lưng thì ai mà không nói vài câu.
Chỉ là tiếng lòng của con nhóc này bà không thể quản được.
Mọi người đều đổ mồ hôi lạnh thay cho nàng, ngược lại Vân Hoa vẫn bình thản.
[Tiểu Thư Thư, vị thế tử này thật sự chỉ còn sống được ba năm thôi sao?]
Vân Hoa mơ hồ nhớ mẫu thân nàng hình như đã nhắc đến tuổi thọ của y. Vị thế tử này mới chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo tuấn tú, thật khó mà tưởng tượng một sinh mệnh tươi trẻ lại chỉ còn vài năm nữa.
[Để ta tra xem.] Sổ Sinh Tử nói xong liền chui vào trong sách để tìm kiếm.
Vân Hoa cũng không vội, thong thả cầm chén trà lên uống.
Nhưng...
Thái hậu và Túc vương phi lập tức đứng ngồi không yên, đặc biệt là Túc vương phi, nếu không nhờ Túc thân vương giữ lại có lẽ bà đã chạy đến trước mặt Vân Hoa để tìm câu trả lời.
Còn Nam Cung Uyên, ngón tay trong ống tay áo khẽ co lại. Ngẩng đầu lên nhìn cô nương nhỏ phóng khoáng tùy tiện kia, y lại có chút ghen tị.
Nàng mặc một chiếc váy lụa trắng hồng, thân hình chưa phát triển hết. Khuôn mặt non nớt và bầu bĩnh, hàng mi như cánh chim nhẹ nhàng in bóng lên gò má trắng sứ, đôi mắt sáng ngời.
Khi cười hai lúm đồng tiền đáng yêu hiện ra, mang lại cảm giác vô cùng tươi sáng.