Bên này.
Thái hậu ngoại trừ lúc nói chuyện với Vân Hoa thì có vẻ mặt dịu dàng, giờ đây đã khôi phục lại vẻ nghiêm nghị thường ngày.
Bà quét mắt một lượt trong đám đông, đôi mắt phượng đầy uy nghiêm khẽ cau lại, đầu ngón tay vô thức vuốt ve mép chén trà, giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên.
"Gia đình Túc thân vương đâu?"
Câu nói này giống như một giọt nước rơi vào mặt hồ yên tĩnh, tạo ra từng gợn sóng trong Ngự Hoa Viên.
Văn Tuyên Đế lúc này cũng nhận ra điều bất thường, bắt đầu tìm kiếm trong đám đông.
Trong chốc lát mọi người đều cảm thấy bồn chồn như ngồi trên đống lửa.
Dường như nghĩ đến điều gì đó, giây tiếp theo Thái hậu đột ngột đứng dậy, thân thể khẽ run rẩy.
"Chẳng lẽ... chẳng lẽ... đứa bé đó lại phát bệnh rồi?"
Thái hậu trước đây cầu phúc ba tháng chính là vì y.
"Mẫu hậu, người đừng lo lắng, trẫm sẽ phái người đến Túc vương phủ xem tình hình thế nào?"
Túc thân vương?
Vân Hoa nhận thấy bầu không khí hiện tại không ổn, mọi người đều im lặng, ngay cả sắc mặt của Hoàng thượng và Thái hậu cũng không đúng.
"Mẫu thân, Túc thân vương là ai vậy ạ?" Vân Hoa kéo tay áo Thôi Vãn Tâm, nhỏ giọng hỏi.
Thôi Vãn Tâm sợ con nhóc này nhất thời tò mò sẽ hồn nhiên kể lể chuyện này với Tiểu Thư Thư. Dù đã nhận được ban thưởng nhưng bà vẫn sợ sẽ đắc tội Thái hậu, nên đành giải thích cho nàng một lượt.
"Túc thân vương Nam Cung Lăng Chính là tiểu nhi tử của Thái hậu, là đệ đệ ruột cùng mẫu hậu với Hoàng thượng, cũng là Chiến Thần của Đông Lâm."
"Năm đó nước Bắc Cương và nước Đông Lâm khai chiến, chính Túc thân vương và Vương phi đã tự mình ra trận giết địch đánh lui Bắc Cương. Nhờ vậy mới có được hòa bình với Bắc Cương. Nhưng trong trận chiến đó Túc thân vương bị tổn thương khả năng sinh sản. May mắn thay Vương phi lúc đó đã mang thai nhưng cũng bị kẻ tiểu nhân hãm hại, hạ một loại kỳ độc."
Nói đến đây Thôi Vãn Tâm cũng thầm hận không thôi. Túc Vương phi là một nữ trung hào kiệt lại bị chính nô tì của mình ám hại, nguyên nhân là ả ta muốn leo lên vị trí chính thất.
Nhưng ả ta không nghĩ xem, một tiện tì ả có xứng không?
Vân Hoa nghe xong thốt lên "Trời ơi!", "Vậy sau đó thì sao ạ?"
"Sau đó con tiện tì đó bị xé xác, ngũ mã phanh thây. Mặc dù các thái y đã dốc sức bảo vệ cái thai nhưng thế tử cũng chỉ là một đứa trẻ sinh non bảy tháng. Khi sinh ra toàn thân đen kịt, đã hút hết tất cả độc tố từ trong bụng mẫu thân vào người."
"Dù sao đó cũng là đứa con duy nhất của Túc thân vương, cả trong cung lẫn ngoài cung, tất cả các loại thuốc quý hiếm đều được dùng để khống chế độc tố, giữ lại mạng sống cho thế tử."
"Nhưng... cũng khiến y bị tàn tật ở chân, chỉ có thể ngồi xe lăn."
Thôi Vãn Tâm thở dài. Bà vẫn nhớ lúc đó phu quân từng nói, nếu độc này không giải được thế tử nhiều nhất chỉ sống đến mười tám tuổi.
Trước mắt chỉ còn ba năm nữa.
Vân Hoa cũng hiểu ra. Thái hậu và Hoàng thượng lo lắng như vậy có lẽ là vì sợ vị thế tử này sẽ chết bất cứ lúc nào.
Thảo nào mọi người không dám chọc giận hai vị đại nhân này lúc này.
Văn Tuyên Đế đang định sai Tào công công mang thái y đến Túc Vương phủ, thì một giọng nói lạnh lùng vang lên.
"Hoàng tổ mẫu, con không sao."
Thế tử Nam Cung Uyên lúc này được tùy tùng đẩy xe lăn vào. Khuôn mặt thanh lãnh tuyệt mỹ lộ vẻ bệnh tật, dù ngồi trên xe lăn nhưng không thể che giấu được khí chất hơn người của y.
Đôi mắt y giống như một vực sâu, sâu thẳm và tĩnh lặng, toát ra chút lạnh lùng xa cách.
Cứ như giữa y và người khác có một vực sâu không đáy.
Khiến người ta không dám vượt qua.
"Đứa bé ngoan, mau... mau để tổ mẫu nhìn cho kỹ."