Sổ Sinh Tử cũng đang quan sát Thái hậu, ngạc nhiên nói: [Tiểu Hoa Hoa, ngươi có thấy Thái hậu này có vài phần giống Hậu Thổ nương nương, thần cai quản âm dương không?]
[Ngươi nói vậy ta mới thấy đúng là vậy thật. Tuy năm đó ta chỉ gặp Hậu Thổ nương nương một lần nhưng dung mạo của bà đã khắc sâu trong đầu ta. Hèn chi Thái hậu này nhìn vào lại thấy thoải mái, có cảm giác muốn gần gũi.]
Thái hậu vừa nghe những lời này cũng sững sờ.
Vẻ sắc bén ban đầu trên gương mặt bà tan biến, thay vào đó là sự hiền từ, ánh mắt nhìn Vân Hoa cũng trở nên dịu dàng hơn.
Mọi người: ... Cách nịnh hót này chỉ có một từ.
Phục!
Thái hậu và Hoàng hậu ban thưởng cho Vân Hoa
Thấy vậy cả Vân gia đều thở phào nhẹ nhõm.
Văn Tuyên Đế nhướng mày, con nhóc thối này đúng là biết cách bợ đỡ.
"Mẫu hậu, đây là tiểu nữ nhi của Vân thừa tướng, hiện đang làm quan trong triều. Cũng là một... người thú vị."
Văn Tuyên Đế không giải thích nhiều, chỉ nhắc nhở một chút Thái hậu đã đại khái hiểu ra.
Quả thực là thú vị.
Thảo nào người Vân gia lại giấu giếm suốt mười mấy năm.
"Ngươi tên gì?" Thái hậu nheo đôi mắt phượng hỏi.
Sống lâu trong cung bà đã quen với những tiểu thư khuê các luôn tuân thủ quy tắc. Cô nương hoạt bát đôi mắt sáng ngời trước mặt này lại giống như một làn gió mát, thêm chút niềm vui cho chốn cung cấm buồn tẻ.
"Bẩm Thái hậu, thần nữ tên là Vân Hoa."
"Vân Hoa?"
Thái hậu nhìn cô nương có vẻ hơi rụt rè trước mặt bỗng nở một nụ cười: "'Niên quang khai liễu sắc, trì ảnh phiếm vân hoa'*, câu thơ này phối với một người linh tuệ thế này, quả thật tương xứng vô cùng."
[A! Tiểu Thư Thư, ngươi nghe thấy không, nghe thấy không, Thái hậu khen ta kìa!]
[Ồ, vậy ngươi có hiểu câu đó nghĩa là gì không?]
Vân Hoa nghẹn lời.
[Không hiểu, nhưng chắc chắn là một câu hay.]
Sổ Sinh Tử: ...
Nghe tiếng lòng hoạt bát đó Thái hậu suýt bật cười: "Hoàng thượng, đứa trẻ này ai gia thích." Nói rồi bà tháo chiếc vòng tay ngọc trắng đang đeo ra đưa cho ma ma bên cạnh: "Cầm lấy, ai gia thưởng cho nhóc con này."
À thì...
Sự bất ngờ đến quá nhanh, Vân Hoa chắc chắn sẽ không từ chối.
"Tạ ơn Thái hậu ban thưởng."
[Thái hậu nương nương sống lâu trăm tuổi, phúc trạch kéo dài, con cháu đầy đàn, mãi mãi trẻ trung không già...]
Những lời ca tụng trong lòng Vân Hoa tuôn ra như không tốn tiền, khiến Thái hậu cười đến tít cả mắt: "Đứa nhỏ này thân thể gầy yếu, ai gia còn có một khối ngọc ấm cũng thưởng cho con luôn."
Mọi người: ...
Bây giờ họ nịnh hót có kịp không?
Hoàng hậu ở bên kia cũng nghe thấy tiếng lòng của nàng. Thời trẻ sinh con bà đã mắc bệnh, dưới gối chỉ có một mình Thái tử. Nhìn nhóc con tinh nghịch này, bà cũng có chút thích.
Bây giờ Thái hậu đã ban thưởng, một Hoàng hậu như bà cũng nên thể hiện một chút.
"Bổn cung có một đôi trâm cài hình bướm bằng mã não, rất hợp với con, cũng thưởng cho con đi."
Mọi người: ... Lòng như nước lặng.
Các phu nhân và tiểu thư không hiểu chuyện gì, đôi mắt ghen tị đều phát ra tia sáng xanh lè.
Tại sao?
Chỉ vì nàng là nữ nhi của Vân thừa tướng, có thể làm quan, mà lần đầu tiên dự yến tiệc trong cung lại nhận được ban thưởng từ cả Thái hậu và Hoàng hậu?
Lần nữa được ban thưởng Vân Hoa kinh ngạc ngẩng đầu lên, đôi mắt hạnh mở to tròn xoe.
Hôm nay nàng gặp may rồi sao?
[Tiểu Thư Thư, ta... ta... phấn khích quá. Hoàng hậu nương nương đúng là người đẹp tâm thiện, dịu dàng hiền thục, đẹp như tiên giáng trần vậy!]
[Huhu, tim ta tan chảy rồi, ta bị vẻ đẹp của Hoàng hậu nương nương thu hút rồi. Phải làm sao đây? Chậc chậc chậc, đúng là ghen tị chết với Hoàng thượng, được sở hữu một mỹ nhân như vậy.]
Khóe miệng Văn Tuyên Đế giật mạnh.
Hoàng hậu nghe thấy những lời khen ngợi mình, cũng che miệng cười nhẹ, dường như cảm thấy ban thưởng vẫn chưa đủ.
"Người đâu, ban thưởng thêm..."
Mọi người im lặng.
Người thu hoạch lớn nhất hôm nay chính là Vân Hoa. Nàng ôm một đống phần thưởng quay về chỗ ngồi.
Thôi Vãn Tâm nhìn vẻ mặt hớn hở của tiểu nữ nhi không khỏi đau đầu. Con nhóc này quá nổi bật rồi.
Nhìn ánh mắt của những phu nhân tiểu thư thế gia kia đi, có sự dò xét, không cam tâm, có cả ghen tị...
"Mẫu thân, mẫu thân đừng lo, người ngốc có phúc của người ngốc."
Vân Nhã đã hiểu ra. Tiểu muội này giỏi chọc tức người khác nhưng cũng giỏi dỗ ngọt người khác vui vẻ, làm người ta không thể chống đỡ nổi.
Ba người có quyền lực nhất nước Đông Lâm đều vô tình bị nàng nắm chặt trong tay. Còn lo lắng gì nữa?
Thôi Vãn Tâm thở dài một hơi.
Vân Vi nhân lúc không ai để ý ném viên gạch đã chuẩn bị từ trước đi. Mang theo nó thật nặng nề.