Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 30 

Trước Sau

break

Sổ Sinh Tử: [Đúng là như vậy, nếu không thì làm sao có thể nhận nhầm ân nhân cứu mạng cơ chứ. Theo ta thấy là đầu óc có vấn đề.]

Nam Cung Diễn nghe hai kẻ này bình phẩm về mình suýt nữa thì nhảy dựng lên. Vân Khiếu Thiên và Trần Triết Hãn thấy tình hình không ổn vội vàng đè hắn xuống.

"Thái tử, tiểu nữ nhi của thần nói lỡ lời thôi, xin người đừng trách, đừng trách mà!"

"Đúng đó, Thái tử điện hạ, đừng giận, đừng giận, giận quá hại thân, tiểu Vân đại nhân là phúc tinh của Đông Lâm, ngàn vạn lần đừng lộ chuyện nhé!" Trần Triết Hãn cố nén cười. Ông ta vẫn còn nhớ Thái tử đã an ủi ông ta hôm qua như thế nào.

Quả nhiên hóng chuyện không phải của mình thì chỉ có một chữ: Sướng!

"Ngươi... các ngươi...!"

Nam Cung Diễn cũng muốn ngất đi nhưng hắn không thể, nếu không bị kẻ hóng chuyện này "gán" thêm tội thận yếu nữa, thì hắn thật sự không còn mặt mũi nào gặp người.

Vân Hoa không nhận ra cuộc đấu ngầm bên kia, chỉ chú ý đến một câu nói mà Sổ Sinh Tử vừa nhắc đến, tò mò hỏi: [Tiểu Thư Thư, nhận nhầm ân nhân cứu mạng là chuyện gì thế?]

Vừa dứt lời các đại thần lại lần nữa chú ý đến Vân Hoa.

Ngay cả Thái tử vừa rồi còn tức giận giờ cũng không giãy dụa nữa, đứng ngoan ngoãn.

Sổ Sinh Tử cười đáp: [Hai tháng trước, Thái tử nhận lệnh đi dẹp thổ phỉ. Trên đường về bị tên Tam đương gia trốn thoát phục kích rơi xuống chân núi, sau đó được một cô nương nông thôn cứu mạng. Chỉ là nhà nàng chưa tách hộ, Đại phòng và Nhị phòng mỗi nhà đều có một đứa nữ nhi. Người cứu Thái tử là nữ nhi của Nhị phòng – Liễu Miêu Miêu.]

Vân Hoa chợt hiểu ra nói: [Vậy người được Thái tử đưa về và cắm sừng cho hắn là nữ nhi của đại phòng à?]

Nam Cung Diễn: ... Cảm ơn ngươi nhé, nhưng có thể đừng nhắc đến chuyện hắn bị cắm sừng nữa được không.

[Đúng vậy!] Sổ Sinh Tử đáp: [Nhi tử của đại phòng đỗ tú tài, còn nhị phòng thì quanh năm làm đồng ruộng. Người già đương nhiên sẽ thiên vị đại phòng hơn. Hơn nữa Liễu Mị Mị được nuôi nấng như trứng, cả làng lẫn thị trấn đều có người đến cầu hôn. Còn Liễu Miêu Miêu của nhị phòng ngày nào cũng làm việc đồng áng, người vừa đen vừa gầy.]

Vân Hoa tỏ vẻ đã hiểu rõ.

[Thái tử đây là thấy sắc mà nổi lòng tham, ngay cả điều tra cơ bản cũng không làm liền cho rằng Liễu Mị Mị là ân nhân cứu mạng của mình? Ta khinh, cái thứ gì thế!]

Mọi người: ... Đều lén lút nhìn sắc mặt Thái tử. Đúng là... mắt nhìn không ra gì cả.

Nam Cung Diễn hận không thể nhảy ra phản bác ngay lập tức.

Không phải, hắn không hề thấy sắc mà nổi lòng tham, không có!

[Ừm... cái đó, Tiểu Hoa Hoa, ngươi đã oan cho Thái tử điện hạ rồi.] Sổ Sinh Tử đúng lúc biện hộ cho Thái tử một chút.

[Hả!]

Vân Hoa có chút ngượng ngùng, may mà nàng chỉ nghĩ thầm trong đầu.

Thái tử ôm một trái tim tổn thương vô cùng đau khổ.

Nói đi cũng phải nói lại, hắn bỏ qua những tiểu thư khuê các kia sao có thể thấy sắc mà nổi lòng tham với một cô nương nhà nông!

Mắt hắn đâu có mù!

[Tiểu Thư Thư, vậy sau đó thì sao?] Vân Hoa không nhịn được tiếp tục hỏi.

Văn Tuyên Đế và các đại thần cũng lập tức dựng tai lên để tiếp tục hóng chuyện, chỉ có Thái tử Nam Cung Diễn là mặt mày như đang bị táo bón.

Sổ Sinh Tử nói tiếp: [Tiểu Hoa Hoa, là huynh trưởng tú tài của Liễu Mị Mị thấy Thái tử khí chất bất phàm, lại thêm chiếc ngọc bội trên người hắn cũng không phải vật tầm thường, nên liền bàn bạc với gia đình để Liễu Mị Mị nhận thay chuyện cứu người của Liễu Miêu Miêu. Người nhị phòng đều là những kẻ yếu đuối chỉ có thể chịu đựng.]

[Sau đó gã lại xúi giục Liễu Mị Mị phải chiếm được Thái tử. Việc cưỡng ép thì không được nên nghĩ ra một kế là để nàng ấy đang tắm thì Thái tử vô tình xông vào, sau đó bị người nhà họ Liễu nhìn thấy.]

[Lần này Thái tử có lý cũng không nói rõ được, huống chi gia đình này còn cứu mạng hắn. Huống hồ chỉ là tiểu thiếp, nạp vào là xong.]

Vân Hoa bĩu môi: [Thái tử này cũng rộng lượng ghê ha, làm mất mặt người sẽ là vua một nước tương lai.]

Văn Tuyên Đế cũng cạn lời.

Công bằng mà nói thì Thái tử trong việc trị quốc an dân quả thực xuất sắc, xử lý mọi việc cũng dứt khoát, rất có phong thái của ông thời trẻ.

Nhưng riêng trong chuyện xử lý nữ nhân lại có chút thiếu sót.

Dù sao...

Đạo của đế vương không chỉ phải cân bằng triều đình mà còn phải hiểu được mối quan hệ tinh tế giữa hậu cung và tiền triều.

Haiz... Xem ra phải tìm một lúc để nói chuyện đàng hoàng với nó.

Bên này Vân Hoa lại cảm thấy hứng thú với Liễu Mị Mị, cho rằng người này đầu óc có vấn đề.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc