Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 29 

Trước Sau

break

Trên triều đình mọi người đang bàn luận sôi nổi về các vấn đề, thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía nàng, khóe miệng giật giật.

Con nhóc này hay thật.

Đứng cũng có thể ngủ ngon lành!

Quan trọng hơn tiếng ngáy của nàng làm người ta không muốn chú ý cũng không được.

Trần Triết Hãn nhướng mày. Con nhãi này ngủ "yên tĩnh" như vậy không ổn chút nào, ông ta còn mong hôm nay có thể hóng... à nhầm, nắm thóp được người khác.

"Hoàng thượng! Thần, cho rằng yến tiệc..."

Giọng nói của ông ta vang dội khiến Vân Hoa tỉnh giấc.

[Yến tiệc? Yến tiệc gì?]

Vân Hoa vẫn còn mơ màng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy tất cả mọi người đang nhìn mình, sợ đến mức không dám cử động.

[Tiểu Thư Thư, chuyện gì vậy, họ... họ nhìn ta làm gì, ta lại gây rắc rối rồi à?]

Sổ Sinh Tử có vẻ cạn lời nói: [Ai bảo ngươi ngủ ngáy, ta gọi ngươi mấy lần cũng không tỉnh. Bây giờ thì xong rồi, bị bắt quả tang rồi.]

Nghe vậy Vân Hoa giật mình, cẩn thận liếc nhìn vị Hoàng thượng trên cao. Thấy Văn Tuyên Đế vẫn giữ vẻ mặt bình thường nàng mới yên tâm, liên tục tự thôi miên mình.

[Ta không ngủ, ta không ngủ, đó là tiếng Hứa đại nhân đánh rắm, không liên quan đến ta.]

Sau đó nàng quay người sang nhắc nhở vị cấp trên trực tiếp của mình - Hứa đại nhân: "Hứa đại nhân ăn nhiều khoai lang dễ bị đầy hơi đấy, đánh rắm nhiều tiếng to ảnh hưởng không tốt đâu, lần sau phải chú ý nhé."

Nhìn xem! Nàng thật hiểu ý người khác.

Nàng nhớ lúc mới vào triều Hứa đại nhân cứ "bụp bụp" đánh rắm, nàng đã phải chịu khổ không ít.

Hứa đại nhân: ... Ông trợn tròn mắt. Không phải, sao lại đổ lỗi cho ta?

Mọi người: ...

Cách đổ lỗi này thật độc đáo.

Văn Tuyên Đế nghe lời Vân Hoa nói phải cấu vào đùi mình để không bật cười thành tiếng.

Con nhóc này đúng là một báu vật, quả nhiên có nàng buổi triều sáng sớm càng ngày càng thú vị!

"Phì."

Các đại thần cũng cố gắng nhịn cười rất khổ sở, vì họ biết rằng một khi bật cười họ sẽ bị tiểu Vân đại nhân để ý, đồng nghĩa với việc sẽ bị nàng vạch trần bí mật.

Nhưng có một người lại lỡ cười thành tiếng. Tuy nhiên người đó ngay lập tức nhận ra sự nghiêm trọng của vấn đề và kìm nén lại.

Vân Hoa vốn đang cố giảm bớt sự tồn tại của mình đột ngột nghe thấy tiếng cười đó, nàng cảm thấy người đó đang chế giễu mình. Nàng nheo mắt, giọng cười đó thật quen thuộc.

[Tiểu Thư Thư, vừa rồi là Thái tử cười à?]

Thái tử Nam Cung Diễn lập tức báo động.

[Đừng nghi ngờ, chính là hắn!]

Ánh mắt của các đại thần đồng loạt chuyển hướng.

Vân Khiếu Thiên: ... Xong rồi, xong rồi!

Nghĩ đến cảnh Thái tử bắt gian mà con nhóc này kể hôm qua, ông cảm thấy không ổn chút nào!

A di đà Phật, a di đà Phật, ông trời ơi, à không, Diêm Vương mở mắt ra đi, kéo con nhóc chết tiệt này xuống một ngày đi...

Quả nhiên trong lúc Vân Khiếu Thiên đang cầu nguyện, Vân Hoa đã bắt đầu than vãn với Sổ Sinh Tử: [Tiểu Thư Thư, Thái tử này hôm qua mới bị tiểu thiếp cắm sừng, giờ còn dám cười ta, nếu là ta thì đã sớm không còn mặt mũi gặp người rồi.]

Mặt Nam Cung Diễn cứng đờ. Hắn cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ của mọi người đang đổ dồn vào mình, hận không thể tát cho mình một cái vì đã không nhịn được cười.

Haiz!

Hôm qua hắn đã vui mừng quá sớm, con nhãi này quả nhiên sẽ không tha cho hắn.

Văn Tuyên Đế cũng giật cả mình, không ngờ quả dưa hôm nay lại rơi ngay lên đầu nhi tử của mình.

Sổ Sinh Tử cười ha ha nói: [Ôi, dù sao chuyện này cùng lắm chỉ có ngươi biết thôi. Tiểu thiếp tư thông kia và gã gian phu đã bị hắn xử lý rồi, những người hầu biết chuyện cũng bị cảnh cáo. Thế nên hắn mới vô tư như vậy.]

Vân Hoa gật đầu nói: [Tiểu Thư Thư, hắn nên báo đáp ta mới phải. Nếu không nhờ ta nhắc nhở hắn về kịp bắt gian, chờ đứa con hoang kia sinh ra thì lúc đó mới thực sự là không còn mặt mũi nào!]

[Tiểu Hoa Hoa, nói thì là vậy nhưng ngươi có thể công khai đến tìm Thái tử để đòi lợi lộc sao? Cho dù ngươi có đi, chẳng phải là nói thẳng với Thái tử rằng ngươi biết hắn bị cắm sừng sao? Ngươi nói xem, hắn có thể để ngươi sống yên không?]

Trong đầu Vân Hoa hiện lên cảnh Thái tử cầm một thanh kiếm dài, trừng mắt nhìn nàng đầy hung dữ, rồi đâm thẳng vào tim nàng.

Sau đó kiếm gãy!

Thái tử hoảng hốt quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hét: "Tiểu Vân đại nhân là yêu quái!"

Từ đó nàng sống một cuộc đời trốn chạy, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm.

Vân Hoa tỉnh táo lại ngay lập tức hét lên: [Thôi, thôi, chuyện Thái tử bị cắm sừng này chúng ta cho qua đi. Ta không muốn bị hắn ghi hận, thật lòng mà nói Thái tử nhìn có vẻ thông minh không ngờ lại mắt lại kém như vậy.]

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc