Nói rồi hắn rút từ trong tay áo ra một chiếc trâm cài tóc. Chiếc trâm toàn thân bằng vàng, trên đỉnh khảm một viên ngọc trai nhỏ, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng ấm áp.
"Cô tháng trước vừa nạp một tiểu thiếp, muốn ngươi xem xem nàng ấy có thích không..."
Vân Hoa: ...
Mắt nàng tròn xoe!
Không giận, không giận, đây là Thái tử đương triều, không mắng được, không gào được, chỉ có thể cung phụng.
Vân Hoa muốn khóc không ra nước mắt: [Tiểu Thư Thư, ngươi tra xem tiểu thiếp của hắn có thích không?]
Một lát sau Sổ Sinh Tử nói ra nội dung vừa tra được: [Ha ha ha, Tiểu Hoa Hoa ta nói cho ngươi biết nhé, Thái tử điện hạ này bị tiểu thiếp cắm sừng rồi!]
Nam Cung Diễn suýt nhảy dựng lên.
[Hơn nữa hiện trường cực kỳ kịch tính, nếu bây giờ hắn quay về nói không chừng có thể bắt gian tại trận.]
Vân Hoa theo bản năng quay đầu nhìn Nam Cung Diễn, cố nén cười nói: "Rất đẹp, chiếc trâm này rất đẹp. Nếu điện hạ đích thân tặng cho nàng ấy, chắc chắn nàng ấy sẽ rất bất ngờ."
Kinh ngạc?
Sợ hãi thì đúng hơn!
Nam Cung Diễn nhìn dáng vẻ hả hê của con nhóc này, gân xanh trên trán nổi lên.
May mắn thay lần này không có ai vây xem hóng chuyện của hắn.
[Còn có chuyện kịch tính hơn nữa! Tiểu Hoa Hoa.] Sổ Sinh Tử tiếp tục tiết lộ: [Tiểu thiếp của hắn có thai rồi, nhưng không phải của hắn.]
[Ối!]
Vân Hoa kinh ngạc nhìn cái đầu xanh lè của hắn.
Có thai?
Đồng tử Nam Cung Diễn co lại.
Làm loạn huyết thống hoàng gia, ả tiện nhân Liễu Mị Mị đáng chết này!
"Lời của tiểu Vân đại nhân không sai, ta sẽ về ngay đây."
Vân Hoa nhìn bóng lưng hớt hải của hắn.
Ha ha ha.
Cười phá lên.
Sau khi Vân Hoa trở về Vân phủ lập tức bị Thôi Vãn Tâm ôm vào lòng, rồi nhìn kỹ từ trên xuống dưới: "Hoa Nhi không sao chứ, phụ thân con nói con bị Thái tử bắt đi."
Nếu không phải Vân Khiếu Thiên mắt tinh phát hiện ra đó là bóng dáng của Thái tử, ông ấy đã lật tung cả kinh thành lên rồi.
Ngày nào cũng thế này chẳng cho người ta yên tâm chút nào.
Vân Hoa gật đầu: "Thái tử điện hạ chỉ hỏi một chút chuyện nhỏ thôi."
Nàng mím môi cười thầm, trong lòng thầm nói: [Chỉ là bị tiểu thiếp cắm cho một cái sừng xanh lè, tiện đường về nhà bắt gian thôi mà.]
[Ha ha ha, chỉ tiếc là không thể đến Đông Cung hóng chuyện, thôi vậy...]
Vân Hoa lắc đầu vẻ mặt đầy tiếc nuối.
Cái gì!
Thôi Vãn Tâm và Vân Khiếu Thiên nhìn nhau, biểu cảm trên mặt muôn màu muôn vẻ.
Vân Khiếu Thiên ngấm ngầm nghĩ, đúng rồi, chuyện của hoàng gia, tốt nhất là đóng cửa lại mà hóng cho sướng.
Chỉ là...
Làm thế nào để trèo tường bây giờ?
Vân Thanh Mặc, Vân Nhã và Vân Vy sau khi nghe chuyện này cũng gãi tai gãi đầu muốn biết diễn biến tiếp theo, nhưng không ai dám đến Đông Cung cả.
Thôi vậy...
Mọi người đồng loạt thở dài.
*
Bên khác.
Thái tử Nam Cung Diễn vội vã chạy về Đông cung.
Rầm!
Cánh cửa phòng bị đá bay, hắn đứng ở cửa, toàn thân tỏa ra khí thế âm u.
"... Tốt lắm." Nam Cung Diễn giận quá hóa cười.
Thái tử phi đi theo sau đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn rõ hai kẻ đang tư thông trong phòng, khuôn mặt vốn đoan trang tú lệ lập tức tái nhợt.
"Hai người to gan thật, lại... lại dám..."
Tối hôm đó.
Toàn bộ Đông Cung đèn đuốc sáng trưng, đến một con muỗi cũng không bay ra được.
Chỉ còn lại vệt máu đỏ chói như hoa mai chảy lênh láng trong sân...
Ngày hôm sau.
Văn Tuyên Đế dậy từ rất sớm, khác với mọi ngày, bây giờ khi lên triều trong ánh mắt ông đều có chút hưng phấn.
"Tào công công, ngươi nói xem hôm nay trên triều con nhóc kia sẽ mang đến cho trẫm chuyện gì kịch tính đây. Hừ, những tên quan kia ngoài việc nhận bổng lộc tích cực ra thì chẳng làm được việc gì, trẫm đã muốn động đến chúng từ lâu rồi."
Văn Tuyên Đế nghĩ đến những tên quan ăn không ngồi rồi là lại tức giận.
Lại chẳng bằng một nhóc con đáng tin cậy.
Xem xem, mới lên triều được hai ngày.
Ngày đầu tiên đã vạch trần một tên có phẩm chất không tốt, ngày thứ hai lại bắt được một tên gián điệp, còn thêm vào quốc khố bao nhiêu của cải quý giá.
Tào công công nhìn Văn Tuyên Đế đang hưng phấn, cũng lấy làm vui.
Nhưng ông hiểu rằng mình chỉ là một hoạn quan, có vài lời không thể hùa theo Hoàng thượng mà nói: "Hoàng thượng, tiểu Vân đại nhân có thần tích là phúc của Đông Lâm. Có nàng thì Hoàng thượng cứ yên tâm đi ạ!"
"Ha ha ha, ngươi nói đúng. Có nàng trẫm cảm thấy mình có thể sống thêm mấy năm nữa ấy chứ, ha ha..."
*
Vì sự việc kịch tính hôm qua, Vân Khiếu Thiên đã phái người theo dõi nhất cử nhất động của Vân Hoa.
Tim của ông không thể chịu đựng thêm nữa.
Ông chỉ thở phào nhẹ nhõm khi thấy nàng đứng nghiêm chỉnh bên cạnh Hứa đại nhân.