Không tệ, không tệ!
Hôn sự của trưởng tử còn chưa đâu vào đâu mà thê tử của tiểu nhi tử đã tự tìm đến cửa rồi. Vân Khiếu Thiên cười tít cả mắt.
"Định cái rắm!"
Cái tên Vân Khiếu Thiên đáng chết này.
Trần Triết Hãn nổi giận, vừa đẩy vừa kéo đuổi hai cha con ra khỏi phủ.
Nhưng Vân Hoa vẫn chưa nhận được “tiền công” và nghĩ đến việc hôm nay bị cướp công lao, nàng bèn xoa tay mở miệng: “Ờm... còn cái... tiền công hồi nãy nói sao nhỉ?”
Trần Triết Hãn thầm mắng một tiếng, đành lệnh cho người đi lấy năm trăm lượng tới.
Vân Hoa thở dài: "Phụ thân, hôm nay con dũng cảm đấu với kẻ trộm, tay suýt nữa thì phế rồi, vừa tê vừa đau, e rằng mười ngày nửa tháng cũng chưa lành. Về nhà phụ thân đừng có keo kiệt, phải bồi bổ cho con thật tốt đấy."
Trần Triết Hãn nghiến răng: "Chuẩn bị hai nghìn lượng!"
"Phụ thân ơi, mẫu thân quản con nghiêm quá, nha hoàn và phu xe của con cũng giúp đỡ rất nhiều. Con lại không có mấy thứ nhỏ để thưởng, lát nữa đổi cho con ít bạc vụn được không?"
Vân Hoa ngước nhìn Trần Triết Hãn, ánh mắt ngây thơ ấy khiến ông ta thấy rợn người.
"Người đâu, mang thêm mấy hạt dưa vàng ra!"
Vân Hoa cười hì hì nhét ngân phiếu vào lòng, những hạt dưa vàng óng ánh khiến mắt nàng sáng lên.
"Trần đại nhân, cứu thiên kim của ngài chỉ là tiện tay thôi, không cần phải khách sáo..."
Trần Triết Hán cố nhịn để không trợn trắng mắt, thế mà còn tham lam nhét hết vào ngực!
Con nhãi con này không nghĩ xem, nữ nhi ta còn là đệ muội tương lai đấy.
Trần Triết Hãn bật khóc. Sau này cái chuyện cướp lời này ai muốn làm thì làm.
Ông đây vừa mất tiền lại vừa mất người ư?
Lỗ to rồi...
Trần Triết Hãn thở phào nhẹ nhõm sau khi tiễn hai cha con Vân Hoa đi, họ giống như hai tên thổ phỉ vậy.
Nghĩ đến kẻ giả mạo trong phòng ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.
"Người đâu, đưa đứa bé đó lên chùa!"
Nữ nhi ông ta đã phải chịu đựng những gì vậy thì hãy để nó cũng được nếm trải.
Bên này.
Vân Hoa vừa ra khỏi Trần phủ mặt mày liền cong lên vì cười. Ngước mắt lên nàng nhìn thấy một người có hành động rất kỳ quặc.
Cứ như không muốn bị người khác phát hiện, cẩn thận len lỏi qua lại trong đám đông các đại thần.
[Kìa, Tiểu Thư Thư, bóng lưng người đó sao có chút giống Hoàng thượng nhỉ?]
Giọng Vân Hoa ngạc nhiên, mọi người đồng loạt dừng bước.
Thân thể Văn Tuyên Đế cứng đờ.
Không phải, trẫm đã ăn mặc như thế này rồi vẫn bị nhận ra sao?
Nếu bị các đại thần phát hiện đường đường là Thiên tử một nước lại chạy đến hóng chuyện của đại thần, chẳng phải sẽ mất hết thể diện sao.
Văn Tuyên Đế liếc nhìn người bên cạnh.
[Ê... người... người kia sao cũng quen quen... giống Thái...]
Thái tử điện hạ bỗng nhiên bật dậy xông lên kẹp Vân Hoa dưới nách, chỉ vài bước nhảy vọt đã thoát khỏi đám đông.
Vân Khiếu Thiên giật mình.
Văn Tuyên Đế thừa lúc hỗn loạn mà trốn thoát.
Đầu óc Vân Hoa mơ hồ đợi đến khi phản ứng lại liền vội vàng kêu lên: "Cướp người, cướp người giữa ban ngày... buông..."
"Đừng kêu, là ta, Thái tử!" Thái tử Nam Cung Diễn tìm một con hẻm nhỏ bỏ tay đang bịt miệng Vân Hoa ra, toàn bộ cánh tay hắn đều run rẩy.
Không phải chột dạ mà là mệt.
Sao con nhãi này nặng thế nhỉ!
Vân Hoa bị xóc nảy đến choáng váng, lấy lại hơi thở xong giận dữ hét lên: "Ngươi cho dù là Thái tử cũng không thể bắt người giữa phố chứ. Ta muốn tố cáo ngươi, ta sẽ tìm phụ hoàng ngươi tố cáo!"
Nói rồi Vân Hoa định xông ra ngoài.
"Đừng kích động, cô nương, ngươi đừng kích động!" Nam Cung Diễn túm chặt lấy nàng, trán giật liên hồi.
Nếu không phải vì giữ thể diện cho phụ hoàng hắn mới không muốn dây vào cái kẻ hóng chuyện này.
Vân Hoa dùng sức giãy giụa, đôi mắt hạnh mở to: "Không kích động mới là lạ. Ta và ngươi chỉ có quan hệ cùng đi thượng triều hai lần, ngươi bắt ta đến đây làm gì!"
Vừa dứt lời toàn thân nàng rùng mình, nhìn ánh mắt của Nam Cung Diễn vội kéo cổ áo lên: "Ngươi... ngươi đừng lại đây, ta... ta thà chết không chịu!"
[Tiểu Thư Thư, cứu mạng, Thái tử này hóa ra là một kẻ ấu dâm, danh tiết của ta không còn rồi!]
Giọng nói tưởng tượng thê lương này khiến Nam Cung Diễn tức đến phát điên, hắn đành buông hai tay ra lùi lại nửa bước.
"Cô nương, xin đừng nghĩ lung tung! Cô... cô..."
Thôi rồi, hắn lại không tìm thấy lý do hợp lý nào!
"Cô cái gì!"
Vân Hoa khoanh tay trước ngực vẻ mặt đầy cảnh giác.
"Cô* chỉ muốn ngươi tham khảo một chút..." Nam Cung Diễn nhanh trí nói: "Tham khảo một chút kiểu dáng trang sức mới này! Nghe nói nữ nhi hiểu rõ nhất những thứ này..."
*Cô: là cách xưng của Thái tử với nghĩa khiêm nhường, giống như Hoàng đế xưng “trẫm” vậy.