Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 23

Trước Sau

break

Việc quan trọng nhất đối với Trần Triết Hãn bây giờ là tìm lại nữ nhi ruột của mình, ông dẫn gia đinh chạy thẳng ra cửa sau.

Chỉ mong còn kịp!

Bà đỡ và Dương ma ma vừa khóc vừa gào thét bị người hầu lôi vào kho củi.

Trần Triết Hãn vừa ra khỏi sân nhìn thấy một đoàn người của Vân Khiếu Thiên không mời mà đến, khóe miệng ông gần như co giật.

Tuy nhiên lúc này ông không bận tâm nhiều được nữa.

Tìm tiểu nữ nhi quan trọng hơn!

Nhưng vừa đến cửa sau toàn thân Trần Triết Hãn liền lạnh buốt!

Nói không có người đã đành, đến một bóng ma cũng không thấy.

Vân Khiếu Thiên nhìn thấy vẻ mặt của ông ta liền biết đứa bé đã bị tráo đổi, ông nhìn quanh một vòng mà không thấy tiểu nữ nhi vốn chạy đến hóng chuyện của mình đâu?

Trần Triết Hãn cũng ngay lập tức nghĩ đến Vân Hoa, dù sao cũng có thể dựa vào tiếng lòng của nàng để tìm manh mối về nữ nhi của mình.

Nhưng ông tìm một vòng trong đám đông vẫn không thấy bóng dáng người khiến ông vừa hận vừa yêu đó.

"Nữ nhi ta đâu?"

"Nữ nhi ông đi đâu rồi?"

Cả hai cùng lúc lên tiếng và đều thấy sự nghi hoặc trong mắt đối phương.

Trần Triết Hãn vỗ đùi sốt ruột không thôi. Không tìm thấy Vân Hoa, ông chỉ còn cách thẩm vấn lại tên chó chết kia.

Vân Hoa ôm đứa bé định đi vào từ cổng chính nhưng nào ngờ Trần phủ hiện giờ không cho phép bất kỳ ai ra vào. Dưới sự chỉ dẫn của Sổ Sinh Tử nàng đành chui qua lỗ chó để vào.

[Tiểu Thư Thư, lần sau có thể chọn một vị trí đáng tin cậy hơn không?]

Sổ Sinh Tử có chút cạn lời đáp: [Chính ngươi nói ôm con nít không tiện trèo tường mà.]

Vân Hoa nghẹn lời, khóe miệng co giật.

Đành cam chịu ôm đứa bé đi lung tung trong Trần phủ.

[Ê, viện của Trần đại nhân rốt cuộc ở đâu vậy?]

Vân Hoa than thở trong lòng, giọng nói của nàng đã bị Trần Triết Hãn đang vội vàng đi thẩm vấn nghe được.

Ông dừng bước đổi hướng.

Người thân ơi!

Nhìn thấy bóng lưng của tiểu Vân đại nhân, Trần Triết Hãn lần đầu tiên cảm thấy sao mà thân thiết đến thế.

"Tiểu Vân đại nhân, sao ngươi lại ở đây?"

Trần Triết Hãn biết rõ còn hỏi nhưng ông không thể hỏi thẳng nữ nhi mình ở đâu, đành nghĩ cách vòng vo để moi tin từ Vân Hoa.

"Trong phủ xảy ra chút chuyện, phu nhân ta sinh non, nữ nhi cũng bị ma ma độc ác tráo đổi, bây giờ ta đang gấp đi thẩm vấn... có thể không tiếp đãi...".

Giọng nói của Trần Triết Hãn đột ngột khựng lại.

Ông dụi mắt nhìn đứa bé trong vòng tay Vân Hoa khi nàng quay người lại, mắt mở to hết cỡ.

Đứa bé trong tay nàng là của ai?

Không lẽ là...

Là nữ nhi bị tráo đổi của ta sao!

Vân Hoa nhìn vẻ mặt ngây ra của ông ta không kìm được liếc mắt, đưa đứa bé trong tay ra: "Cầm lấy, nữ nhi của ngài bị ma ma độc ác tráo đổi, bản đại nhân đã cướp lại cho ngài rồi đây!"

Trần Triết Hãn run rẩy hai tay đón lấy nữ nhi, khóe mắt tức khắc đỏ hoe!

Khi Vân Khiếu Thiên và những người khác chạy đến vừa hay nghe được câu nói này của Vân Hoa.

"Hổ phụ sinh hổ tử, tiểu Vân đại nhân đây xem ra tương lai nhất định phi phàm."

"Vân Thừa tướng đúng là có phúc khí."

Vân Khiếu Thiên lập tức đắc ý, nhìn xem, đây chính là nữ nhi tốt của ông, thật là làm phụ thân nở mặt nở mày.

Lúc này Vân Hoa nhìn một đám đông các đại thần có chút sững sờ.

Ơ, sao bọn họ đều đến rồi?

Còn Trần Triết Hãn giờ có nữ nhi rồi thì mọi chuyện đều tốt đẹp, ôm nữ nhi mình, 'ò ó o' bắt đầu trêu chọc.

Nhưng khổ nỗi Vân Hoa ngẩng đầu nhìn sang bên phụ thân mình rồi lại nhìn sang Trần Triết Hãn.

Không phải...

Vị Trần đại nhân này sao lại không có mắt nhìn thế!

Vân Hoa nổi giận nói: [Tiểu Thư Thư, người này làm sao vậy, một chút lợi lộc cũng không bày tỏ, ta đây đã lao tâm khổ tứ cướp lại nữ nhi cho ông ta, còn bắt được hai tên trộm về.]

[Nếu không phải có ta, nữ nhi của ông ta bị ném đi đâu còn không biết!]

[Ai nói không phải chứ?] Sổ Sinh Tử cũng vẻ mặt căm phẫn.

Tiểu nữ nhi muốn thù lao Vân Khiếu Thiên làm phụ thân sao cũng phải góp chút sức chứ.

Vân Khiếu Thiên chọc chọc Trần Triết Hãn nhỏ giọng nói: "Trần đại nhân, nữ nhi ta vì nữ nhi ông đã tốn rất nhiều công sức, ông có nên bày tỏ chút gì không?"

Đôi mắt Vân Hoa lập tức sáng lên: "Phụ thân ơi, phụ thân đúng là con giun trong bụng con, sao phụ thân biết con đang nghĩ gì!"

Vân Khiếu Thiên: ...

Nữ nhi à, đừng có miêu tả lung tung được không?

Trông con... thật là vô văn hóa.

Trần Triết Hãn còn có thể nói gì nữa, cho thôi, mà còn không thể cho ít, nếu không con nhãi này sẽ lải nhải khiến ông ta đau đầu.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc