Vân Hoa vì có bảo bối phòng thủ trên người nên hoàn toàn không sợ hãi, nàng móc hòn đá đã giấu ra, lợi dụng khoảnh khắc bà ta sững sờ mà đập thẳng vào đầu bà ta.
“Bốp!”
Bà già ngã thẳng xuống đất không dậy nổi.
Ở phía bên kia người đánh xe cũng nhanh chóng giải quyết xong người đánh xe của đối phương.
Dù sao cũng là người làm của Vân gia nên đều đã luyện qua chút võ phòng thân.
Vân Hoa nhận lấy đứa bé sơ sinh từ tay Đào Chi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hỏn, làn da nhăn nheo như một ông cụ non.
“Xấu quá!”
Nàng ghét bỏ đưa một ngón tay chọc chọc vào má nó.
“Tiểu thư, trẻ con vừa sinh ra đều như vậy, nuôi một thời gian sẽ đẹp thôi.”
Đào Chi kiên nhẫn giải thích, lúc nhìn đứa bé cảm thán số nó thật may mắn, gặp được quý nhân là tiểu thư nhà mình.
Vân Hoa bĩu môi không đồng tình lắm, nàng đâu phải chưa từng thấy trẻ con mới sinh, đệ đệ Vân Thanh Hàn của nàng lúc đó trắng trẻo mũm mĩm lắm mà.
Chỉ là nàng không hề nhớ ra đứa bé này sinh non một tháng.
Vân Hoa thấy thời gian đã gần trưa bèn dặn dò: “Các ngươi trói hai người này lại rồi kéo đến Trần phủ, ta sẽ đưa đứa bé này đến trước.”
Nhân tiện xem tình hình ra sao!
Trần phủ.
Khi Trần Triết Hãn về đến phủ bà đỡ đầu tiên giật mình sau đó liền đưa đứa bé cho ông.
“Chúc mừng đại nhân, xin chúc mừng đại nhân, phu nhân đã sinh được một thiên kim.”
Trần Triết Hãn không lộ ra vẻ gì liếc mắt nhìn sắc mặt của bà đỡ.
“Phu nhân thế nào?”
“Phu nhân sinh non nhưng đã không còn nguy hiểm, bây giờ đã ngủ rồi.”
Nghe vậy Trần Triết Hãn mới thở phào nhẹ nhõm.
Rồi ông cúi đầu nhìn đứa bé trong lòng, nhưng tìm mãi không thấy bất kỳ nét tương đồng nào với mình và phu nhân.
Trái tim ông lập tức thắt lại.
Đột nhiên ông lại nhìn chằm chằm vào bà đỡ.
Bà đỡ bị ánh mắt soi mói ấy dọa cho đứng hình.
"Lão gia, chuyện này... đã không còn việc của nô tì nữa, vậy nô tì xin phép cáo lui trước." Bà đỡ cúi đầu run rẩy lùi dần về phía cửa.
Trần Triết Hãn cảm thấy bà đỡ này rất không bình thường, bèn túm chặt cánh tay bà ta dùng sức kéo lại. Bà đỡ loạng choạng suýt ngã.
"Dừng lại! Ngươi luống cuống cái gì?"
"Lão gia, nô tì... không luống cuống, nô tì chỉ là hơi mệt, muốn... muốn về nghỉ ngơi."
Trần Triết Hãn không tin lời nói dối của bà ta: "Hừ, mệt sao? Ta thấy trong lòng ngươi có quỷ!"
Ông ta đường đường là Hình bộ Thượng thư, đã xử lý vô số vụ án, tội phạm nào mà chưa từng gặp qua. Sự bất thường của bà đỡ này tự nhiên không thể thoát khỏi mắt.
Huống chi...
Một bà đỡ sao có thể trước mắt bao người mà tráo đổi đứa trẻ được.
Vậy thì trong phủ chắc chắn có kẻ tiếp ứng.
Trần Triết Hãn lại nhìn sang Dương ma ma đang hầu hạ bên cạnh phu nhân.
Ông ta thấy thân thể bà ta đột nhiên run lên, trên trán lấm tấm mồ hôi, hai tay vô thức nắm chặt vạt áo.
Không xong!
Trần Triết Hãn không kịp nói thêm lời nào nhanh chóng bước ra khỏi phòng, sắc mặt nghiêm nghị nói: "Người đâu, phong tỏa toàn bộ Trần phủ lại cho ta, bất cứ ai cũng không được ra vào, mau chóng đi kiểm tra xem ngoài cổng có kẻ khả nghi nào không."
Lời này vừa thốt ra tim bà đỡ và Dương ma ma đập thình thịch như trống dội, hai người liếc nhìn nhau không kìm được run rẩy.
Trần Triết Hãn đưa đứa trẻ trong vòng tay cho tiểu tử bên cạnh.
Không phải con mình ông ta không thèm ôm.
Nghĩ đến việc tiểu nữ nhi của mình bị người đàn bà độc ác này đánh tráo, Trần Triết Hãn không kìm được giơ chân đá vào ngực Dương ma ma.
"Nói, nữ nhi của ta bây giờ ở đâu? Vì sao phu nhân lại sinh non?"
Dương ma ma bị đá đau khẽ rên lên một tiếng, trên mặt lộ vẻ đau khổ.
Bà đỡ đứng một bên đã sớm hoảng loạn quỳ sụp xuống đất.
"Ta nói, ta nói, là Dương ma ma, bà ta... bà ta đã cho nô tì hai trăm lạng bạc, dặn sau khi phu nhân sinh xong thì giao đứa bé cho bà ta xử lý rồi bế đứa bé gái đã được giấu sẵn ra, nói là con do phu nhân sinh ra."
"Tốt, tốt, tốt, các ngươi đúng là hay lắm!"
Lúc này Trần Triết Hãn giận đến run người, nghiến răng nghiến lợi lặp lại ba tiếng 'tốt'.
Mắt ông đỏ hoe túm Dương ma ma từ dưới đất lên như thể muốn phun ra lửa: "Nói, ngươi đã mang nữ nhi ta đi đâu?"
Dương ma ma bị dáng vẻ hung tợn của Trần Triết Hãn dọa cho mặt mày tái nhợt, hai chân mềm nhũn gần như không đứng vững.
"Cửa... cửa sau, có... có người tiếp... tiếp ứng!"
Trần Triết Hãn nghe vậy ánh mắt sắc lạnh, mạnh mẽ hất Dương ma ma sang một bên gầm lên: "Người đâu, lôi hai kẻ chó má này xuống trước đã."