Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 21

Trước Sau

break

[Phụ thân, phụ thân quá đỉnh luôn!]

Vân Hoa kích động đến phát điên, từ trước đến nay đây là lần đầu tiên nàng thấy phụ thân mình đáng tin như vậy.

Văn Tuyên Đế nhìn ánh mắt muốn hóng chuyện của các đại thần phía dưới có chút chịu không nổi, ông phất tay nói: “Bãi triều!”

Lời ông vừa dứt mọi người quỳ xuống tạ ơn long ân, Vân Hoa liền phi thẳng ra ngoài điện.

Đôi chân ngắn của nàng suýt chạy ra tàn ảnh.

Các đại thần vì giữ thể diện không thể phóng nhanh như tiểu Vân đại nhân, nhưng bước chân cũng nhanh hơn bình thường rất nhiều.

Văn Tuyên Đế sau khi bước ra khỏi chính điện cũng thay đổi phong thái điềm tĩnh thường ngày, vội vàng dặn dò Tào công công bên cạnh: “Mau, mau chuẩn bị thường phục cho trẫm.”

Không tích cực hóng chuyện thì niềm vui giảm một nửa.

Sau khi chỉnh trang xong xuôi Văn Tuyên Đế vừa ra khỏi cung đã thấy Thái tử từ Đông cung lẻn ra.

Hai người: ...

Một bên khác.

Vân Hoa vừa nhảy lên xe ngựa đã vội vã gọi người đánh xe: “Nhanh, nhanh đến phủ của Trần Triết Hãn đại nhân.”

Sau đó nàng hoàn toàn quên mất Vân Khiếu Thiên đang đuổi theo phía sau.

Chỉ để lại cho ông một chiếc xe ngựa cô đơn đang dần biến mất.

Hừ...

Đúng là đứa nữ nhi ngoan của ta mà!

Người đánh xe tưởng Tứ tiểu thư có việc khẩn cấp liền đi đường tắt, phóng đến Trần phủ.

Xe ngựa tuy đi nhanh nhưng nhờ tài nghệ của người đánh xe Vân Hoa ngồi cũng rất thoải mái.

“Ầm!” một tiếng.

Hai xe đụng vào nhau, Vân Hoa lăn một vòng trong thùng xe.

“Tiểu thư, người có sao không!”

Vân Hoa lắc đầu ra hiệu là không sao.

Đào Chi đỡ Vân Hoa dậy vén rèm xe ra.

Chỉ thấy từ chiếc xe ngựa đối diện có một bà già cau mày trợn mắt bò ra, vẻ mặt đầy giận dữ trừng mắt với Đào Chi và người đánh xe, lớn tiếng la lối: “Các ngươi đánh xe kiểu gì thế, không có mắt à?”

Đào Chi nhìn tình hình của người đánh xe đầu tiên, thấy hắn không sao mới chuyển sự chú ý sang bà già đối diện.

Khuôn mặt chua ngoa cay nghiệt nhìn thế nào cũng không phải người tốt.

Hơn nữa nàng đâu có mù, liếc mắt là thấy được vấn đề.

Đào Chi chống nạnh không hề tỏ ra yếu thế đáp trả: “Rõ ràng là xe của các ngươi lao ẩu còn có mặt mũi trách chúng ta sao?”

Bà già đối diện thấy Đào Chi khí thế mạnh, lại đánh giá chiếc xe ngựa và trang phục của đối phương, đoán là không phải người mình có thể chọc vào, nghĩ đến việc chưa hoàn thành bèn không muốn so đo nhiều.

Bà ta hơi cúi người, trên mặt nở nụ cười nói: “Cô nương, có lẽ là hiểu lầm, mọi người đều đang vội chi bằng chuyện này cứ bỏ qua đi, chúng tôi còn có việc gấp, thật sự không tiện dây dưa nhiều.”

Gì mà chi bằng bỏ qua?

Lông mày Đào Chi dựng đứng, rõ ràng là lỗi của họ, hơn nữa đối phương còn không thèm nói một lời xin lỗi đã muốn kết thúc chuyện này.

Không đời nào!

Vân Hoa qua khe rèm phát hiện cử chỉ thần thái của bà già kia luôn toát ra một vẻ kỳ lạ khó tả, hơn nữa bà ta rất hoảng loạn và vô cùng gấp gáp muốn rời khỏi đây.

Đào Chi còn định nói thêm thì hai chủ tớ họ đã nghe thấy tiếng trẻ con khóc thét từ trong xe đối diện.

Vân Hoa sững sờ còn chưa kịp suy nghĩ kỹ, giọng nói của Sổ Sinh Tử đã vang lên đầy khẩn thiết.

[Tiểu Hoa Hoa, đứa bé gái trong xe ngựa kia chính là tiểu nữ nhi vừa mới chào đời của Trần đại nhân.]

Chà, hay thật!

Nàng lại đụng trúng chuyện này sao?

Vân Hoa hít một hơi nói: [Trần đại nhân vẫn chậm một bước, nữ nhi của ông ấy vẫn bị tráo đi rồi.]

Sổ Sinh Tử gật đầu vô cùng đồng tình, nhưng chuyện này lại bị họ gặp phải, vậy nên đi theo vận mệnh ban đầu hay là...

Nghĩ đến đây nó không nhịn được hỏi: [Tiểu Hoa Hoa, vậy ngươi có muốn ra tay không?]

[Ra tay, sao lại không!]

Vân Hoa không nghĩ ngợi gì mà đáp, nàng ghét nhất là chuyện đổi con, năm xưa khi còn làm việc ở Địa phủ, nàng đã chứng kiến không ít kịch bản thiên kim thật thiên kim giả đầy máu chó.

Nàng lôi Đào Chi và người đánh xe sang một bên, tránh khỏi người đánh xe của đối phương rồi nhỏ giọng dặn dò những việc cần làm.

Đào Chi và người đánh xe đương nhiên cũng nghe được tiếng lòng của Vân Hoa, lúc này đều xoa tay mài tay mài chân chờ đợi cơ hội ra tay.

Bà già đối diện dỗ cho đứa trẻ ngủ lại, thấy chủ tử Vân Hoa không tiếp tục so đo bèn hơi khom người vội vàng ra hiệu cho người bên cạnh rời đi.

Xe ngựa của họ không bằng xe của Vân Hoa nên đã bị hư hỏng rồi.

Bây giờ họ chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này.

Khi đi đến bên cạnh xe ngựa của Vân Hoa, Đào Chi nhanh chóng giật lấy đứa bé từ trong vòng tay bà ta rồi lùi sang một bên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc