Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 20

Trước Sau

break

Sổ Sinh Tử cảm nhận một chút lắc đầu đáp: [Không, vẫn như bình thường.]

Vân Hoa sững sờ.

Vậy thì kỳ lạ rồi?

Một người một sách nghiền ngẫm nửa ngày vẫn không nghĩ ra.

Nhưng hai người họ đều to gan lớn mật, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng nên cũng không bận tâm nữa.

Trần Triết Hãn tưởng chuyện này đã qua định thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết rằng Vân Hoa không hề có ý định buông tha ông ta.

Dù sao ông ta đã phá hỏng chuyện tốt của nàng hai lần!

[Tiểu Thư Thư, vậy ngươi tra xem có tin đồn nào về ông ta không để ta giải sầu, dù sao cũng phải xả được cục tức này ra chứ.]

Trần Triết Hãn lại muốn ngất.

Sổ Sinh Tử liếc nhìn ông ta, có chút ngạc nhiên.

[Ủa, buổi thượng triều hôm nay còn dài hơn hôm qua mà ông ta vẫn chưa ngất, hôm nay thận tốt rồi à?]

Trần Triết Hãn: ...

Ông ta ước chừng cả đời này sẽ không thoát khỏi chủ đề “yếu thận” nữa.

Vốn dĩ sau khi Hà Hưng bị lôi đi thì buổi thượng triều đáng lẽ phải kết thúc, nhưng các đại thần muốn hóng chuyện tìm đủ mọi chuyện vặt vãnh ra để thảo luận, nếu là trước đây Hoàng thượng chắc chắn sẽ nổi giận.

Nhưng nay đã khác, Hoàng thượng cũng muốn hóng chuyện.

Chỉ là khổ cho những đại thần không nghe được tiếng lòng.

Văn Tuyên Đế trước đây ghét nhất là thượng triều, bây giờ ông lại thấy tiểu Vân đại nhân là nguồn vui.

Trần Triết Hãn đã phát ra vô số tín hiệu cầu cứu đến Hoàng thượng nhưng Văn Tuyên Đế đều lờ đi.

Trần Triết Hãn đành chấp nhận số phận!

Trong đầu Vân Hoa, Sổ Sinh Tử kể lại một cách sinh động: [Tiểu Hoa Hoa, Trần đại nhân này bên ngoài nhìn đứng đắn nghiêm nghị, không ngờ ở nhà lại là người sợ thê tử.]

[Hôm qua ông ta vì bận quá về muộn không rửa chân, thê tử ông ta không cho lên giường ngủ, dùng một cước đạp xuống giường, ông ta đáng thương ngủ dưới sàn nhà cả đêm.]

Trần Triết Hãn mặt đỏ bừng, đặc biệt là Vân Khiếu Thiên cười đến run cả người, ông ta hận không thể tiến lên bịt miệng lão già khọm này.

Mọi người cũng lén lút nhìn Trần Triết Hãn, chậc chậc chậc, thật không ngờ Trần đại nhân cai quản Hình bộ lại sợ thê tử!

Vân Hoa có chút kinh ngạc.

[Tiểu Thư Thư, ông ta cũng có thể so bì được với phụ thân ta đấy, cũng đều là chọc phu nhân tức giận rồi bị đá xuống giường, ngủ dưới sàn nhà.]

Nụ cười trên mặt Vân Khiếu Thiên cứng lại!

Lần này đến lượt Trần Triết Hãn với vẻ mặt châm chọc đầy hứng thú nhìn chằm chằm ông, nhỏ giọng nói: “Kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi!”

Sắc mặt Vân Khiếu Thiên lúc đỏ lúc thì trắng bệch, trong lòng mắng Vân Hoa từ đầu đến chân.

Con tố cáo Trần Triết Hãn thì thôi đi sao lại nhắc đến tên phụ thân làm gì!

Các đại thần đều cố nén cười, không ngờ Vân đại nhân cũng như vậy.

Trần Triết Hãn bên này vẫn đang trêu chọc Vân Khiếu Thiên, không ngờ bên Sổ Sinh Tử đột nhiên phát ra một tiếng hét kinh hoàng: [Á! Tiểu Hoa Hoa, phu nhân ông ta sinh non rồi!]

Lời này vừa thốt ra.

Sắc mặt Trần Triết Hãn lập tức trắng bệch, vẻ mặt trêu ngươi lúc nãy biến mất không còn dấu vết.

Phu nhân ông ta không phải tháng sau mới sinh sao, sao... sao lại thế này?

Trần Triết Hãn còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân Vân Hoa đã buột miệng hỏi: [Chuyện gì vậy?]

[Còn chuyện gì nữa, bị người ta hại chứ sao, chính là để tráo tiểu nữ nhi sắp chào đời của ông ta!]

Trần Triết Hãn sững sờ.

Tiểu nữ nhi?

Nữ nhi mà ông ta hằng tâm niệm niệm đã đến rồi!

Ôi không!

Có người muốn tráo tiểu nữ nhi của ông ta, Trần Triết Hãn cũng không còn để ý đến quy tắc triều đình nữa, một bước lao lên hô lớn: “Hoàng thượng, thần đột nhiên trong lòng hoảng loạn, xin cho phép thần lập tức hồi phủ!”

Văn Tuyên Đế nghĩ đến tình huống khẩn cấp của ông ta vẫn gật đầu.

Trần Triết Hãn vội vàng quỳ xuống tạ ơn sau đó quay người lao ra khỏi triều.

[Wow, đúng là cha con tâm linh tương thông, biết tiểu nữ nhi sắp gặp chuyện rồi!]

Vân Hoa nhìn vẻ mặt lo lắng của Trần Triết Hãn không khỏi cảm thán.

Đột nhiên nàng nghĩ ra điều gì đó sốt ruột kêu lên: [Ôi trời, sao Hoàng thượng còn chưa bãi triều, ta còn muốn đi hóng chuyện ở nhà ông ấy! Nếu muộn sẽ không kịp nữa.]

Trần Triết Hãn đang định bước ra khỏi chính điện thì chân trẹo một cái suýt nữa ngã sấp mặt.

Vân Khiếu Thiên hận không thể tát một cái vào tiểu nữ nhi chuyên gây phiền lòng này, nhưng lại thấy lời nàng nói không sai, ông bước lên một bước chắp tay nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần thấy Trần đại nhân gấp gáp như vậy chắc chắn chuyện nhà có chút khó giải quyết, chi bằng thần cũng đi cùng.”

Ông tuyệt đối không thừa nhận mình cũng muốn hóng chuyện.

Lòng các đại thần cũng ngứa ngáy không yên.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc