Lời vừa nói ra Hà Hưng sợ đến mặt mày trắng bệch như giấy, cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng vội vàng đứng ra quỳ xuống đất, lớn tiếng hô: “Thần, oan uổng quá!”
Sắc mặt Văn Tuyên Đế lập tức trở nên âm u đáng sợ liếc nhìn Hà Hưng phía dưới, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương khiến toàn thân gã ta cứng đờ, lưng áo lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh.
[A a a]
[Tiểu Thư Thư, sao lại là lão già khốn kiếp này nữa!]
Vân Hoa sắp phát điên, nàng chỉ chậm một bước thôi vậy mà lại bị hớt tay trên rồi.
Trần Triết Hãn bị Vân Hoa chỉ đích danh không khỏi run rẩy, trừng mắt nhìn Vân Khiếu Thiên.
Sự việc đã đến nước này ông ta chỉ có thể cắn răng tiến lên chắp tay nói: “Bẩm Hoàng thượng, thần từ rất lâu đã phát hiện Hà đại nhân có vấn đề, nửa năm nay đã điều tra nhiều nơi, lúc này mới xác định Hà đại nhân chính là nhi tử của đại tướng quân nước Tây Tắc Ô Lâm Ba Đặc, Ô Lâm Đạt Hưng...”
Mỗi câu Trần Triết Hãn nói ra Hà Hưng lại cảm thấy mình gần cái chết hơn một bước.
Mỗi khi Trần Triết Hãn nói ra một nơi cất giấu bảo bối trời của Vân Hoa lại sụp đổ, bảo bối của nàng, bảo bối của nàng đó!
[Tiểu Thư Thư, sao ông ta lại biết rõ ràng như vậy!]
Kế hoạch của nàng còn chưa được thực hiện đã chết từ trong trứng nước.
Sổ Sinh Tử cũng thấy kỳ lạ, nó bỏ lại một câu “đợi ta” rồi chui vào trong sách.
Ánh mắt oán hận của Vân Hoa gần như muốn xuyên thủng lưng Trần Triết Hãn, ông ta như ngồi trên đống lửa xoa xoa mồ hôi trên trán rồi tiếp tục tố cáo.
Văn Tuyên Đế hừ lạnh một tiếng, giọng nói như từ kẽ răng mà ra: “Hà Hưng, ngươi có lời gì muốn nói không?”
Ông nhíu mày, nếu Hà Hưng không phải người nước Tây Tắc, với tài năng kinh doanh của gã ta có thể sẽ trở thành một trợ thủ đắc lực cho quốc khố.
Ôi...
Đáng tiếc.
“Hoàng... Hoàng thượng! Vu oan, đây là vu oan!”
Hà Hưng liên tục dập đầu, trán va vào nền đất phát ra âm thanh trầm đục.
“Vu oan?”
Sắc mặt Văn Tuyên Đế hơi sa sầm, giận không thể kìm nén nói: “Người đâu, đi khám xét những nơi mà Trần đại nhân vừa nói, sẽ biết có phải là vu oan hay không!”
“Tuân lệnh.”
Hà Hưng nghe vậy thì hoàn toàn sụp đổ, ngã quỵ trên mặt đất miệng lẩm bẩm: “Xong rồi, tất cả đều xong rồi...”
Đến giờ gã ta vẫn không hiểu tại sao chỉ vì trừng mắt với Vân Hoa một cái mà thân phận của gã ta lại bị bại lộ sớm như vậy.
Thấy tình hình này Văn Tuyên Đế chán ghét liếc nhìn Hà Hưng, phất tay cho người lôi gã ta xuống.
Hà Hưng căm hận Trần Triết Hãn đến chết, khoảnh khắc bị lôi đi mặt mày vặn vẹo nhìn chằm chằm ông ta.
Dù sao kết cục của gã ta chỉ có một chữ.
Chết!
Nhìn thấy Hoàng thượng đã phái người đi tịch thu gia sản của Hà Hưng, lòng Vân Hoa lạnh như băng.
[Tiểu Thư Thư, ngươi tra ra chưa, rốt cuộc cái tên Trần đại nhân này là sao?]
Vân Hoa cảm thấy ông ta khắc khẩu với mình, đã bị hớt tay trên hai lần, giờ nhìn ông ta thế nào cũng không thuận mắt.
Trần Triết Hãn nghe nhãi con này lại nhắc đến mình, mắt đảo tròn lại định dùng chiêu cũ.
“Làm gì, làm gì, hai người các ngươi muốn làm gì!”
Trần Triết Hãn tức giận, hai bên trái phải bị Vân Khiếu Thiên và Thái tử điện hạ nhiệt tình đỡ lấy, không cho ông ta ‘ngất’ đi.
Vân Khiếu Thiên cười nham hiểm: “Trần đại nhân, ông lại bị yếu thận sao?”
“Trần đại nhân là bề tôi trụ cột của Đông Lâm ta, bổn điện hạ đương nhiên phải quan tâm một chút.”
Khóe miệng Thái tử điện hạ hơi nhếch lên, trong mắt lóe lên một tia trêu chọc khó nhận ra, giọng điệu có vẻ quan tâm thực chất lại mang vài phần giễu cợt.
Trần Triết Hãn mặt đỏ bừng vừa xấu hổ vừa bực tức, định nói gì đó thì tiếng lòng của Vân Hoa lại không ngoài dự đoán truyền đến.
[Ôi, ông ta lại muốn ngất sao, lại tái phát bệnh à?]
Vân Hoa nghĩ đến những bảo bối đã rời xa nàng, lòng hẹp hòi trỗi dậy.
[Hừ, dám hớt tay trên của ta, mong ông ta yếu thận cả đời, loại không chữa được luôn!]
Nghe vậy Trần Triết Hãn trong lòng kêu khổ không thôi, ông ta không hề yếu thận, không hề yếu thận, sao chủ đề này lại không thể dứt ra được.
Vân Hoa vừa lẩm bẩm xong câu nói đó thì Sổ Sinh Tử đã trở lại, nó la lên khóc: [Tiểu Hoa Hoa, ta chắc chắn có vấn đề rồi, về chuyện tên khốn kiếp này tố cáo sách của ta không hề có ghi chép! Hơn nữa chuyện của Hà Hưng phải hai năm sau gã ta mới tự để lộ sơ hở, rồi mới bị Hoàng thượng tịch thu gia sản và chém đầu.]
Hai lần đều có kết quả như vậy Sổ Sinh Tử không khỏi hoảng loạn.
Nghe vậy Vân Hoa cũng lo lắng: [Tiểu Thư Thư, ngươi có thấy chỗ nào không khỏe không?]