Vân Hoa trợn mắt to hơn, trong đầu đã hiện ra hình ảnh những thỏi vàng lấp lánh và châu báu rực rỡ, không kìm được xoa xoa tay.
Vẻ mặt tham tiền của nàng không sót một ly lọt vào mắt Vân Khiếu Thiên.
Ông không nhịn được đưa tay lên trán, Vân gia cũng đâu có cắt đứt cơm ăn áo mặc của nàng, sao nàng lại có dáng vẻ thấy tiền sáng mắt thế này.
[Tiểu Hoa Hoa đừng kích động, tuyệt đối đừng kích động, chuyện này có là gì đâu, cái trang viên suối nước nóng ở ngoại ô kinh thành của gã ta mới giàu, mấy cái hầm chứa gộp lại có đến mấy trăm rương bảo bối, còn có một căn phòng chứa đầy dược liệu quý hiếm lâu năm.]
“Hít hà...”
Vân Hoa hít một hơi khí lạnh.
Nàng cố gắng đè nén sự phấn khích trong lòng điên cuồng hét lên: [Tiểu Thư Thư, chúng ta phát tài rồi!]
Các đại thần: ...
Văn Tuyên Đế: ???
Không đúng, mấy thứ này sao lại thành của nàng được!
Vân Khiếu Thiên ôm ngực, lại có một ngày muốn ngất xỉu.
Tuy nhiên Văn Tuyên Đế ngoài mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng đã dậy sóng gió kinh hoàng, ông nhìn Vân Hoa với vẻ mặt phấn khích quên cả trời đất, vừa bực vừa buồn cười.
Con nhóc này đúng là ngôi sao may mắn của trẫm mà, mang đến của cải cho nước Đông Lâm của trẫm.
Ừm, trẫm đã ghi nhớ, đến lúc đó sẽ thưởng cho nàng năm trăm... ừm, hai trăm lạng đi.
Nhìn xem, Hoàng Thượng như trẫm làm việc thật chính trực biết bao!
Vân Hoa nghĩ đến những bảo bối đang vẫy tay chào nàng lập tức vỗ tay quyết định: [Tiểu Thư Thư, tối nay chúng ta đi trộm... không phải, chúng ta đi cướp của người giàu giúp người nghèo.]
[Đi cướp á? Tiểu Hoa Hoa, ngươi đừng quên bây giờ ngươi chỉ là một người bình thường, nơi đó canh gác nghiêm ngặt, có thể để ngươi lẻn vào sao.] Sổ Sinh Tử trừng mắt, không phải nó muốn đả kích Tiểu Hoa Hoa mà là Hà Hưng sao có thể không đề phòng.
[Thế thì ngươi...]
[Đừng trông cậy vào ta.] Sổ Sinh Tử đột nhiên chen vào: [Ta còn vô dụng hơn ngươi, ngoài lật sách ra chẳng làm được gì cả!]
Vân Hoa bị Sổ Sinh Tử làm nghẹn lời, nhưng cái tính không đạt được mục đích thì không bỏ cuộc của nàng lại trỗi dậy, mắt nàng đảo một vòng, trong đầu nhanh chóng tính toán.
[Hừ, vậy ta sẽ tố cáo gã ta rồi cầu xin Hoàng Thượng cho ta dẫn đội, dù sao chỉ có ta mới biết chỗ Hà Hưng giấu bảo bối, rồi sau đó... hehehe...]
Đến lúc đó nàng sẽ thần không biết quỷ không hay lén nhét một vài món bảo bối vào trong áo.
Dù sao Hoàng Thượng cũng đâu có biết.
Vẻ mặt gian xảo của Vân Hoa khiến người ta chỉ cần nhìn một cái là biết nàng đang có ý đồ gì!
Sổ Sinh Tử cũng thấy chuyện này khả thi, một người một sách ngang nhiên bàn bạc với nhau làm sao để che mắt thiên hạ mà giấu bảo bối!
Vân Hoa bên này bàn bạc rất sôi nổi còn Vân Khiếu Thiên thì đã nghĩ đến đủ loại cách chết của người trong Vân gia.
Trần Triết Hãn đứng bên cạnh Vân Khiếu Thiên sắp cười đến co rút.
Vân Khiếu Thiên hậm hực trừng mắt nhìn ông ta, đẩy Trần Triết Hãn ra nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Trần đại nhân có việc muốn tấu!”
Vân Khiếu Thiên đắc ý nhếch mép, ông cứ cười đi, lát nữa có mà khóc.
Vân Hoa bị tình hình bên này thu hút, trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác không lành.
Còn Trần Triết Hãn đứng ra khỏi hàng một cách ngơ ngác, cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, đặc biệt là ánh mắt của Vân Hoa đang nhìn mình.
Ngay lập tức chuông cảnh báo vang lên trong đầu.
Lão già đáng ghét Vân Khiếu Thiên này hại người mà!
Ông ta đang định tìm một lý do để thoái thác kiếm một người thế mạng.
Nào ngờ giây tiếp theo.
Lão già vô liêm sỉ Vân Khiếu Thiên này trực tiếp cắt đứt đường lui của ông ta, nói: “Bẩm Hoàng Thượng, Trần đại nhân vừa nói với hạ quan là ông ấy muốn tố cáo Hà Hưng, Hà đại nhân chính là gián điệp của nước Tây Tắc!”