Hai Tai Họa Của Địa Phủ, Quậy Đến Mức Cả Kinh Thành Kéo Nhau Đi Hóng Chuyện

Chương 17

Trước Sau

break

Nàng mới là người khổ sở, ngày nào cũng phải dậy sớm làm trâu làm ngựa.

Các đại thần nghe lời này của Vân Hoa đều theo bản năng sờ sờ đầu mình, dường như cảm thấy lời này rất có lý!

[Ai nói không đúng đâu?]

Sổ Sinh Tử cũng tỏ vẻ đầy ghét bỏ, năm đó nó cũng không muốn làm việc thế là mới cùng Tiểu Hoa Hoa hợp thành hai mối họa của Địa phủ.

Nó tiếp tục nói: [Nhưng chức vị của gã ta cũng không cao, chỉ là Viên ngoại lang của Lại bộ, tòng lục phẩm.]

[Lại bộ?]

*Lại bộ: Thường được gọi là ‘Bộ Nhân Sự’, chịu trách nhiệm quản lý, đánh giá, thăng chức cho quan lại, v.v.

Vân Hoa kinh ngạc kêu lên: [Trời ơi, nếu để gã lợi dụng chức vụ làm giả trong việc đánh giá, thăng chức, cài cắm người của nước Tây Tắc vào, vậy thì thú vị rồi.]

Mọi người trong triều đình đều gật đầu, điều Vân Hoa có thể nghĩ ra họ cũng có thể nghĩ ra, lúc này sắc mặt Văn Tuyên Đế xanh mét, nếu không phải chưa đúng thời điểm thì bây giờ ông đã sớm ra lệnh chém đầu Hà Hưng rồi!

Lúc này cũng có không ít võ tướng tiến về phía Hà Hưng, chỉ chờ một câu nói của Hoàng Thượng sẽ bắt gã ta.

[Gã ta à?] Sổ Sinh Tử khịt mũi khinh thường, không phải nó xem thường Hà Hưng, chủ yếu là gã ta thật sự quá vô dụng.

[Ý gì?] Vân Hoa hỏi ngược lại.

[Thượng thư Lại bộ Đổng Vạn Kiệt là một người tinh ý, cảm thấy người này quá nôn nóng cầu danh không đáng trọng dụng, thế là lấy gã ta làm vật trang trí, hoàn toàn không cho gã ta tiếp xúc với các công việc cốt lõi, thế nên gã ta không có cơ hội nhúng tay.]

Ơ...

Vậy Hà Hưng chẳng phải là tự mình làm những điều vô nghĩa sao?

Còn vị Đổng đại nhân nghe thấy tên mình được nhắc đến lúc này ngẩng cao đầu ưỡn ngực, đón nhận ánh mắt của mọi người, tuy trên mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày nhưng trong lòng vui sướng sắp phát điên rồi.

Là ông ấy, là ông ấy đã ngăn chặn một tên gián điệp có dã tâm!

Haha, có công lớn!

Vân Hoa muốn cười nhưng vì đang ở trong triều nên chỉ có thể điên cuồng lẩm bẩm trong đầu: [Tiểu Thư Thư, người này đúng là vừa thối vừa ngu, làm gián điệp cũng không ra hồn.]

[Tiểu Hoa Hoa, ngươi đừng xem thường gã ta, gã ta làm gián điệp không giỏi nhưng người ta kiếm tiền giỏi, hai kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành là Mãn Xuân Viện và Yến Xuân Lâu là do gã ta mở, còn có một con phố cờ bạc ở phía Bắc thành cũng là của gã ta.]

[Ta tính thử xem, bấy nhiêu năm nay gã ta đã dính vào không ít việc kinh doanh, số tiền kiếm được còn nhiều hơn cả quốc khố, gã ta dùng số tiền này mua rất nhiều điền trang, lương thực thu được hàng năm gã ta lén lút gửi về nước Tây Tắc, còn chia một phần ba số tiền kiếm được hàng năm cho phụ thân ruột, chủ yếu là không giúp được chính vụ thì lấy tiền bạc và tài nguyên mà bù vào.]

[Hay cho gã ta!] Vân Hoa kinh ngạc.

Các đại thần nghe xong đều hít một hơi khí lạnh!

Hai hàm răng của Văn Tuyên Đế lúc này cũng sắp nghiền nát, hai tay siết chặt tay vịn của ngai rồng.

Không giận, không giận, lát nữa ông sẽ cho người tịch thu hết vào quốc khố, đến một sợi lông cũng không để lại cho gã ta.

Vân Hoa nghe gã ta có nhiều tiền như vậy thì hai mắt sáng rực, nước miếng sắp chảy ra ròng ròng rồi, vội vàng hỏi: [Tiểu Thư Thư, tiền gã ta giấu ở đâu?]

Nàng quyết định rồi, nàng sẽ đi "vặt lông chó" này.

Sổ Sinh Tử biết nàng đang có ý đồ gì cũng gọn gàng nói ra tất cả, dù sao Tiểu Hoa Hoa nhà nó rất thiếu tiền: [Dưới gầm giường ngủ của gã ta có một gian mật thất, đó là một cái cơ quan dẫn đến mật thất, bên trong có hơn một trăm rương vàng bạc châu báu, còn thư phòng của gã ta, tường và sàn nhà đều được xây bằng vàng, nhưng gã ta thông minh biết cách che giấu.]


 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc