Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 9: Manh Mối Trên Thân Thể(2)

Trước Sau

break


 

Liễu thị hít một hơi khí lạnh: “Trời ơi, thật sự là tên ác tặc đó! A Từ lại có thể thoát ra từ tay hắn! Đây thật là trong cái rủi có cái may…”

Phó Thịnh cũng sợ hãi nói: “Lần này là A Từ mạng lớn.”

Lòng Khương Ly hơi thắt lại, nàng tiếp tục nói: “Khóe môi và bên má nàng có vết bầm, rõ ràng là do bị người đánh. Các vết bầm ở trán, vai và bên hông thì giống như va vào vật cứng, đặc biệt là vết bầm bên hông lan thành vệt dài, trông như đã va phải cạnh bàn. Móng tay ở ngón áp út tay trái của nàng bị gãy, mu bàn tay và cánh tay phải có vết cào, có thể đã giằng co vật lộn với hung thủ. Ngoài ra, cẳng chân, gót chân và mắt cá chân của nàng đều có những vết xước dài, có thể là do bị người ta kéo lê, cũng có thể là do nàng tự gây ra khi bỏ chạy. Có vài vết xước còn rớm máu, như bị gai nhọn nào đó cào phải…”

Giọng nàng quả quyết: "Với thời tiết hiện giờ, ta chỉ có thể nghĩ đến một loại dược liệu thường thấy là gai bồ kết. Vật này có công hiệu tiêu sưng khử độc, thường mọc ở những sườn núi nhiều nắng và không thiếu nước, hoặc ven đường rừng."

Bùi Yến vừa kiểm tra xong y phục dính đầy bùn đất của Phó Vân Từ, nghe vậy bèn lấy tờ giấy đặt bên cạnh, tiến lên nói: "Cô nương xem, có phải vật này không?"

Khương Ly định thần nhìn kỹ. "Không sai, là gai bồ kết!"

Trên giấy chỉ là mấy mảnh gỗ vụn màu nâu đỏ đã gãy nứt, người thường e là không nhận ra đây là thứ gì. Nhưng Khương Ly y thuật cao minh, tinh thông dược lý, đã do nàng thẩm định thì chắc chắn không thể sai.

Bùi Yến cất vật chứng đi, rồi ánh mắt trầm xuống nhìn ra ngoài phòng: "Phó cô nương mất tích ở rừng bia của Ngọc Chân Quan, sau đó lại trốn về rừng trúc, vậy nơi hung thủ ra tay chắc chắn không quá xa. Những gì nàng thấy, nàng nghe lúc mất tích, đợi nàng tỉnh lại là có thể biết rõ. Nhưng đêm nay tuyết rơi lớn, tuyết đọng sẽ che lấp dấu vết, chờ nàng tỉnh lại rồi mới đi tìm nơi bị tập kích thì đã muộn. Ta sẽ nhân đêm nay đến Ngọc Chân Quan một chuyến, tranh thủ được lúc nào hay lúc đó. Mọi người ở đây chờ Phó cô nương tỉnh lại."

Phó Thịnh ngập ngừng: "Thế tử..."

Bùi Yến quả quyết nói: "Bá gia yên tâm, ta chỉ mang theo Cửu Tư và Thập An."

Cửu Tư và Thập An là cận hầu của Bùi Yến. Trong lúc Phó Thịnh còn đang ngẩn người, Bùi Yến đã cáo từ ra khỏi cửa. Phó Vân Hoành thấy vậy, dậm chân nói: "Tuyết lớn như thế, không cần người của nha môn thì phải tìm đến bao giờ? Không được, thưa phụ thân, mẫu thân, con sẽ dẫn theo hai hộ vệ đi cùng Hạc Thần ca ca. Con nhất định phải báo thù cho tỷ tỷ!"

Dứt lời, hai người đã một trước một sau biến mất bên ngoài gian nhà chính. Liễu Thị tiến lên hai bước định gọi Phó Vân Hoành lại, nhưng nghĩ đến một người ngoài như Bùi Yến còn không quản ngại gian khó, bà dù đau lòng cũng chỉ đành nén lại.

Khương Ly đứng tại chỗ cũng có chút ngỡ ngàng, nhưng rất nhanh, nàng quay người vào phòng bắt mạch cho Vân Từ.

Mọi người đều đứng chờ bên giường, trong ánh mắt đầy mong đợi, Khương Ly khẽ lắc đầu: "Tạm thời khó mà tỉnh lại."

Nước mắt Liễu Thị gần như đã cạn, bà nắm chặt tay Phó Vân Từ không buông. Phó Thịnh không ngừng đi đi lại lại, thỉnh thoảng lại nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ, không biết đang lo lắng điều gì...

Không lâu sau, Liễu Thị phân phó: "Đi chuẩn bị phòng cho Tiết cô nương, trời đã khuya lắm rồi."

Khương Ly chỉ vào chiếc sập La Hán dưới cửa sổ phía tây: "Không cần chuẩn bị đâu, lát nữa ta ngủ ở đó là được. Tình hình của Phó cô nương có thể thay đổi bất cứ lúc nào, ta cũng không lòng dạ nào nghỉ ngơi."

Liễu Thị vô cùng cảm động: "Thật không biết phải báo đáp cô nương thế nào cho phải!"

Khương Ly nhìn Phó Vân Từ một cái: "Đây là việc nên làm."

Vừa dứt lời, ánh mắt nàng bỗng lướt qua mấy trang giấy đặt trên chiếc bàn cạnh sập La Hán. Nàng chậm rãi bước tới, cầm một tờ lên rồi khẽ lẩm bẩm: "Trên đó viết: Phúc họa không cửa..." 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc