Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 10: Người Đến Trong Đêm Tuyết(1)

Trước Sau

break

Đan Phong nói: “Là hôm nay bọn nô tỳ đi nhờ người viết văn bia.”

Khương Ly nhớ mang máng rằng nhiều năm trước Phó Vân Từ rất sùng bái Phật pháp, nàng bèn dò hỏi một cách tự nhiên: “Phó cô nương thành kính như vậy, nàng đã tin theo Đạo giáo từ lâu rồi sao?”

Đan Phong lắc đầu: “Tiểu thư mới bắt đầu tin từ bốn năm trước. Khi đó tiểu thư nhà chúng ta vừa đính hôn với Từ công tử, mà lão phu nhân của nhà họ Từ lại rất tin vào Đạo giáo. Tiểu thư thường đến thỉnh an, nên cũng dần tin theo…”

Sợ Khương Ly thấy lạ, Đan Phong lại bổ sung: “Bốn năm trước lúc đính hôn, tiểu thư mới mười bảy tuổi. Vốn dĩ định năm sau, khi tiểu thư qua sinh thần mười tám tuổi sẽ thành hôn. Nhưng hơn nửa năm sau, lão thái gia của nhà họ Từ đột ngột qua đời. nhà họ Từ quy củ nghiêm ngặt, Từ công tử phải để tang tổ phụ, vì vậy hôn sự mới kéo dài đến tận năm nay. Hôm nay tiểu thư đi nhờ người viết văn bia cũng là để tặng cho Từ lão phu nhân, nào ngờ lại xảy ra chuyện. Hôn lễ tháng sau biết phải làm sao đây…”

Dân phong Đại Chu khá cởi mở, nữ tử hai mươi tuổi thành hôn cũng không tính là quá muộn. Nhưng đối với phần lớn các thế gia, họ vẫn thường xem mắt cho các cô nương từ năm mười bốn, mười lăm tuổi, rồi thành hôn vào năm mười bảy, mười tám. Trường hợp của Phó Vân Từ phải chờ đến hai mươi mốt tuổi đúng là một sự cố ngoài ý muốn.

Ngoài cửa sổ, gió tuyết gào thét, trong phòng lại yên tĩnh đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy. Liễu thị vẫn bất động canh giữ bên cạnh Phó Vân Từ, Phó Thịnh cũng ngồi ngây người ở một bên. Thúy ma ma và hai tỳ nữ thỉnh thoảng lại dâng lên một chén trà nóng, không ai dám lơ là. Thế nhưng, mắt thấy đã quá nửa giờ Dần, đèn trong phòng cũng sắp cạn dầu mà Phó Vân Từ vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Lúc này, tuyết ngoài cửa sổ đã ngớt, chỉ còn gió lạnh rít lên từng hồi. Liễu thị nhìn gương mặt không còn chút huyết sắc của Phó Vân Từ, không kìm được mà khóc thầm.

Thúy ma ma nghiêm giọng nói: “Tiết cô nương, sắp được ba canh giờ rồi.”

Khương Ly lắc đầu: “Hiện giờ ngoài chờ đợi ra, chúng ta không còn cách nào khác.”

Những người khác lòng như lửa đốt nhưng cũng đành bất lực. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một trận gõ cửa, Thúy ma ma vội vàng đi ra. Một lát sau, bà ta mặt mày hoảng hốt chạy về: “Bá gia, phu nhân, người của nhà họ Từ đã tới. Là Vương ma ma thân cận bên cạnh Từ lão phu nhân, người đã được đưa tới hậu viện, nói là đến thăm đại tiểu thư.”

Liễu thị kinh ngạc và hoang mang, còn Phó Thịnh thì đã sớm liệu được: “Trời còn chưa sáng đã tới. Ta biết ngay mà, hôm qua ở Ngọc Chân Quan tìm người động tĩnh không nhỏ, không giấu được đâu. E rằng nhà họ Từ đã nghe được chuyện gì rồi.”

Liễu thị lau khóe mắt đứng dậy: “Để ta đi gặp họ. Cứ nói A Từ hôm qua đi cầu phúc không may bị lạc mất hạ nhân, gây ra chút náo loạn, sau khi về thì bị nhiễm phong hàn nên đã ngủ rồi, không thể gặp người ngoài.”

Phó Thịnh thở dài: “Chỉ e là khó mà lừa được.”

Liễu thị khóc đến hai mắt sưng húp, lại thức trắng cả đêm nên đáy mắt hằn đầy tơ máu, chỉ riêng dung mạo thôi cũng khó mà che giấu được. Nhưng hai nhà đã đính hôn nhiều năm, thế lực của nhà họ Từ trước lại đang lúc thịnh nhất, bà không thể không cẩn thận ứng phó.

Liễu thị sửa lại búi tóc, vuốt phẳng vạt áo. Ngay lúc bà vừa định cất bước, một tiếng “ưm” khe khẽ đột nhiên vang lên. Mọi người trong phòng đều sững sờ, Đan Phong đứng gần nhất vui mừng reo lên: “Phu nhân! Tiểu thư tỉnh rồi!”

Liễu thị đột ngột xoay người, quả nhiên thấy Phó Vân Từ đã thật sự mở mắt. Bà vui mừng khôn xiết, đâu còn tâm trí nào lo đến người của nhà họ Từ nữa, lập tức lao trở lại bên giường: “A Từ, mẫu thân ở đây…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc