Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 11: Người Đến Trong Đêm Tuyết(2)

Trước Sau

break

Phó Thịnh cũng bước tới bên giường: “A Từ? Con tỉnh rồi sao?”

Mi mắt Phó Vân Từ chậm rãi nhấc lên, thần trí vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo. Nàng yếu ớt nhìn quanh, đến khi nhận ra Liễu thị và Phó Thịnh, đáy mắt lập tức dâng lên hơi nước: “Mẫu thân, phụ… phụ thân, con còn sống…”

Liễu thị nức nở một tiếng, mừng đến phát khóc: “Con ngoan, con còn sống, còn sống. Là Tiết cô nương đã cứu con đó. Con đã hôn mê cả một đêm, cuối cùng cũng tỉnh lại rồi. Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi…”

Phó Vân Từ mơ màng hỏi: “Tiết…”

Liễu thị vừa khóc vừa cười: “Chính là đại tiểu thư của phủ Tiết Trung thừa, người mà con đã đặc biệt hỏi thăm đó. May mà đêm qua mời được cô ấy tới. Con vừa mới tỉnh, đừng cử động vội, để Tiết cô nương xem cho con…”

Khương Ly nén lại cảm xúc, bước lên phía trước. Thấy Phó Vân Từ đang ngây người nhìn mình, nàng dịu dàng nói: “Tỉnh lại là tốt rồi, ta nhất định có thể chữa khỏi cho cô nương. Bây giờ ta sẽ bắt mạch cho cô nương trước, sau đó xem lại vết thương đã cầm máu hay chưa.”

Phó Vân Từ gật đầu một cách máy móc, Khương Ly lúc này mới đặt đầu ngón tay lên cổ tay nàng.

Liễu thị và Thúy ma ma mấy người nhìn cảnh này, vừa lau nước mắt vừa niệm “A di đà phật”. Lúc này, Thúy ma ma nhớ tới vị Vương ma ma kia, bèn nói: “Phu nhân, người của nhà họ Từ còn đang chờ đến thăm tiểu thư…”

Lời còn chưa dứt, Khương Ly đang bắt mạch bỗng cảm thấy Phó Vân Từ run lên bần bật. Nàng ngước mắt nhìn lại thì thấy Phó Vân Từ trợn tròn mắt, gương mặt đầy hoảng sợ mà rùng mình...

“A Từ, con sao vậy?”

Dáng vẻ của Phó Vân Từ khiến mọi người hoảng hốt, Liễu thị vội cúi người hỏi.

Khương Ly nói: “Cô nương đã nhớ lại chuyện đêm qua rồi sao?”

Phó Thịnh nghe vậy bèn tiến lên: “A Từ, đệ đệ con và Bùi Thiếu Khanh vừa nghe tin con bị tập kích, đều nói kẻ hại con chính là tên đồ tể tân nương chuyên ra tay với những tân nương sắp gả trong nửa năm qua. Con có nhìn rõ mặt hung thủ không?”

Phó Vân Từ càng thêm kinh hãi: “Tân, đồ tể tân nương?”

Vừa thoát chết trở về, tinh thần còn chưa ổn định thì thôi, đằng này Phó Vân Từ rõ ràng đã nhớ lại những gì đã trải qua đêm qua. Liễu thị vừa đau lòng, vừa muốn hỏi cho ra kẻ đã mưu hại con gái mình: “Hôm qua sau khi con xảy ra chuyện, chúng ta không định báo quan, đệ đệ con đã tìm Bùi Thiếu Khanh giúp đỡ. Bùi Thiếu Khanh dùng danh nghĩa của mình để điều tra, sau giờ Tý đã cùng đệ đệ con đến Ngọc Chân Quan tìm manh mối. A Từ, rốt cuộc hôm qua con bị tập kích như thế nào? Sao con lại đi ra rừng trúc bên ngoài quan? Con có nhớ rõ tướng mạo của hung thủ không?”

Những câu hỏi dồn dập khiến đáy mắt Phó Vân Từ rưng rưng lệ, nàng căng thẳng nắm chặt chiếc chăn gấm dưới thân, lắc đầu nói: “Con, con không nhớ rõ…”

Đan Phong nức nở nói: “Tiểu thư, người quên rồi sao? Hôm qua chúng ta chia nhau ra thác văn bia trong rừng bia ở Ngọc Chân Quan. Nô tỳ và Mặc Mai viết một lát rồi đi tìm người thì đã không thấy người đâu nữa. Người ráng nhớ lại đi ạ, không thể để kẻ hại người trốn thoát được.”

Nước mắt chực trào ra khỏi khóe mi của Phó Vân Từ, nàng đột nhiên nhìn về phía Liễu thị: “Vừa rồi ma ma có nói... Từ gia...”

Liễu thị giải thích: “Hôm qua con mất tích, bên nhà họ Từ có lẽ đã nghe được chút phong thanh nên lão phu nhân mới phái Vương ma ma đến hỏi thăm, cũng là vì lo lắng cho an nguy của con. Ta vốn định đối phó cho qua chuyện.”

Phó Vân Từ bật khóc, vội nắm lấy tay Liễu thị: “Mẫu thân đừng đi…”

Liễu thị dỗ dành: “Được, được, mẫu thân ở lại với con. Để Thúy ma ma đi gặp Vương ma ma, cứ nói hôm qua con chỉ đi lạc khỏi hạ nhân là được…”

Thúy ma ma vâng lệnh lui ra, Liễu thị lại hỏi: “A Từ, chuyện trước và sau khi bị tập kích con đều không nhớ rõ sao? Gáy con bị thương, còn trúng cả mê dược. Con bị tấn công ở rừng bia à? Con có nhớ mình đã trốn thoát thế nào không?” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc