Phó Vân Từ nước mắt lã chã như mưa, ánh mắt cũng trở nên u tối, biến ảo khôn lường. Trong một khoảnh khắc, nàng bỗng nhiên cố sức nhìn về phía vết thương của mình, từ góc độ của nàng, vừa vặn có thể nhìn thấy lớp bông vải trắng băng bó và vết bầm tím do bị véo.
Sắc mặt nàng kịch liệt biến đổi, đột nhiên nắm chặt vạt áo, nghiêng người vào trong: “Ta, ta thật sự không nhớ gì cả, mẫu thân đừng hỏi nữa, ra ngoài đi, bảo các nàng đều ra ngoài, đừng hỏi ta…”
Liễu thị định ngăn nàng lại: “A Từ, con đừng cử động.”
“Đừng chạm vào ta, ra ngoài, tất cả ra ngoài đi…”
Phó Vân Từ khàn giọng kêu lên, tiếng nức nở chất chứa đầy đau khổ. Liễu thị nhìn tấm lưng đang run rẩy của nàng, bất lực nhìn về phía Khương Ly: “Tiết cô nương, việc này phải làm sao đây…”
Lòng Khương Ly cũng thắt lại: “Phó cô nương, mạch tượng của cô đã tốt hơn nhiều rồi, cơn nguy kịch đêm qua xem như đã qua nhưng không nên để tâm trạng dao động quá mạnh. Ta sẽ thêm cho cô mấy vị thuốc, cô chỉ cần nghỉ ngơi chờ miệng vết thương khép lại là được. Cứ để phu nhân ở đây chăm sóc cô, chúng ta ra gian ngoài chờ.”
Nàng đi ra ngoài trước, Hoài Tịch cũng lập tức đuổi theo. Không lâu sau, Phó Thịnh cùng Đan Phong và mấy người khác cũng đồng thời lui ra. Trong và ngoài chỉ cách nhau một bức tường, đứng ở cửa có thể nghe được tiếng khóc bị đè nén của Phó Vân Từ đứt quãng truyền ra.
Phó Thịnh đứng ở cửa nghe một lát, thở dài một tiếng rồi đi đến sảnh trước ngồi xuống. Đan Phong và Mặc Mai cũng lặng lẽ lau nước mắt.
Đang lúc sốt ruột, Thúy ma ma đi rồi lại quay về, thấy mọi người đều ở gian ngoài, bà không khỏi kinh ngạc. Mặc Mai mắt hoe đỏ nói: “Tiểu thư nghĩ đến chuyện đêm qua mà đau lòng, không cho chúng ta ở bên cạnh.”
Thúy ma ma thở dài, lại thấp giọng nói: “Bá gia, Từ lão phu nhân là hương khách lớn nhất của Ngọc Chân Quan, hôm qua tuy không đến đạo tràng, nhưng người của Ngọc Chân Quan đã báo tin cho bà ấy. Nô tỳ nói tiểu thư đi lạc với hạ nhân, Vương ma ma kia tuy không hỏi sâu, nhưng rõ ràng không tin. Bây giờ người đó đã trở về nhưng không biết có còn đến nữa hay không.”
Phó Thịnh xua tay: “Thôi, không hơi sức đâu mà lo nhiều như vậy.”
Lúc này Khương Ly tiến lên nói: “Ma ma, tâm trạng Phó cô nương không tốt, phương thuốc đêm qua phải sửa, thêm vào ba tiền Bán hạ, hai tiền Bạch truật, lại tăng thêm mười hai quả đại táo. Sắc xong thì cứ ba canh giờ uống một lần, thuốc cầm máu ở vết thương vẫn không đổi. Bà hiểu y thuật, lát nữa bà giúp Phó cô nương thay thuốc là được.”
Khương Ly đã cứu Phó Vân Từ, Thúy ma ma đối với nàng có thể nói là răm rắp nghe theo, bà vội vàng vâng lời rồi đi.
Lúc này đã qua giờ Mão nhưng thời tiết vẫn lạnh giá, màn trời còn đen kịt. Nghe tiếng gió rít gào ngoài cửa sổ như đang nức nở oán than, nỗi lo trong đáy mắt Khương Ly cũng càng thêm đậm đặc.
Nàng hiểu Phó Vân Từ. Phó Vân Từ là người tuân thủ quy củ, coi trọng đức hạnh, tâm tư cũng tinh tế, mềm mỏng. Tuy từ nhỏ đã sống trong sung sướng nhưng cũng không bao giờ cho phép mình đi sai một bước, giống như một viên minh châu không tì vết, không dính nửa vết bùn. Mà nàng từ khi nhận thức đã chung tình với công tử Từ gia, bây giờ sắp đến ngày đại hôn lại xảy ra chuyện tày trời như vậy, tất nhiên là rất khó chấp nhận.
Vết thương ngoài da có thể chữa nhưng vết thương lòng lại khó chữa. Khương Ly đi đi lại lại mấy vòng, sau đó hỏi: “Chuyện Phó cô nương đến Ngọc Chân Quan cầu phúc có bao nhiêu người biết?”
Đan Phong lau khóe mắt, đáp: “Tiểu thư là khách quen của Ngọc Chân Quan, mười lần đạo tràng thì có đến tám chín lần đều đi. Ngoài người của Ngọc Chân Quan ra, nhà họ Từ và mấy nhà thân thiết với phủ chúng ta đều biết rõ.”
Khương Ly lại hỏi: “Gần đây trong phủ có gì bất thường không? Hôm qua ở Ngọc Chân Quan, nàng có gặp phải người quen biết nào không?”
Đan Phong và Mặc Mai nhìn nhau. Khương Ly nói: “Phó cô nương biến mất ở rừng bia một cách lặng yên không một tiếng động, hung thủ rõ ràng đã có chuẩn bị từ trước. Ngoài việc biết nàng sẽ đến Ngọc Chân Quan, hắn còn đoán được nàng sẽ đến rừng bia. Đây không chỉ đơn thuần là hiểu biết thông thường. Mặt khác, có ai biết trước việc nàng muốn chép bia văn để tặng cho Từ lão phu nhân không?”