Phó Thịnh chần chừ nói: “A Từ dạo gần đây ở trong phủ chờ ngày xuất giá, trong phủ mọi thứ vẫn bình thường. Về việc chép bia văn tặng Từ lão phu nhân là vì bà ấy gần đây sức khỏe không tốt, đã hơn một tháng không ra khỏi cửa. A Từ nghĩ rừng bia mới xây mà bà ấy còn chưa đi xem qua, lúc này mới muốn chép tặng bà. Nếu nói ai biết, thì chỉ có mấy người Đan Phong biết…”
Mặc Mai bổ sung: “Tiểu thư chỉ mới nhắc đến chuyện bia văn trên đường đi vào ngày hôm qua.”
Trong lòng Khương Ly càng cảm thấy kỳ quái, nàng nói: "Phó cô nương vừa nhìn đã biết là người cực kỳ giữ lễ nghĩa, chắc chắn sẽ không dễ dàng tiếp xúc với người lạ. Vụ án xảy ra ở rừng bia, cho dù lúc đó không có ai nhưng nếu hung thủ tấn công Phó cô nương ở rừng bia rồi mới đưa đến Ngọc Chân Quan, vậy thì làm sao hắn có thể chắc chắn trên đường sẽ không gặp phải người nào? Vì vậy ta đoán, hung thủ không ra tay ở rừng bia..."
"Tiết cô nương thật là nhạy bén."
Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên, mọi người quay đầu nhìn lại, liền thấy Phó Vân Hoành đã trở về. Phía sau hắn, Bùi Yến cũng đã về. Hai người ra ngoài cả đêm, lúc này tóc đen đều đã phủ tuyết, vạt áo dính đầy bùn đất, trông có phần vất vả.
Phó Thịnh đứng dậy đón: "Thế tử, đã tra được gì chưa?"
Trên tóc Bùi Yến không chỉ vương tuyết mà ngay cả lông mi cũng đã kết một lớp sương trắng. Hắn thở ra một làn hơi trắng xóa rồi hỏi: "Phó cô nương tỉnh lại chưa?"
Phó Thịnh buồn rầu nói: "Tỉnh rồi, nhưng tâm trạng vô cùng bất ổn. Hiện tại hỏi gì cũng bảo không nhớ, cũng không muốn gặp ai. A Từ đuổi chúng ta ra ngoài mới yên tĩnh lại một chút. Hiện giờ mẫu thân nàng đang ở trong đó trông chừng."
Phó Vân Hoành lập tức định đi vào trong: "Tỷ tỷ!"
Phó Thịnh vội ngăn hắn lại: "Đừng làm phiền tỷ tỷ con nữa. A Từ khó khăn lắm mới được Tiết cô nương cứu về, dáng vẻ vừa rồi rõ ràng là không chịu nổi chút kích thích nào. Cứ đợi nó ổn định lại rồi hẵng nói."
Phó Vân Hoành muốn nói lại thôi, còn Bùi Yến thì nhìn về phía Khương Ly.
Khương Ly gật đầu: "Vết thương của Phó cô nương khá nặng, lúc này vừa mới tỉnh lại, quả thực không chịu nổi kích thích."
Chuyện Phó Vân Từ bị tấn công chỉ cần chính nàng vạch trần là chân tướng sẽ sáng tỏ. Lúc này chỉ còn cách một bước chân nhưng trở ngại lại nằm ở chính Phó Vân Từ. Phó Vân Hoành có chút sốt ruột, áy náy nhìn về phía Bùi Yến: "Hạc Thần ca ca..."
Bùi Yến đứng thẳng thong dong như ngọc, trên mặt không hề có vẻ thất vọng: "Không sao, may mà đêm qua chúng ta đã tra được chút manh mối."
Ngoài cửa sổ, bóng đêm sắp tàn, vòm trời đen kịt hé ra một mảng màu xám chì. Bùi Yến quay sang nhìn Khương Ly: "Đúng như lời Tiết cô nương nói, hung thủ quả thực không ra tay ở rừng bia."
Ánh mắt Khương Ly hơi sáng lên, Bùi Yến nói tiếp: "Chúng ta đã đến Ngọc Chân Quan, dựa theo manh mối về gai bồ kết, đã tìm thấy một khu rừng nhỏ ở ngọn núi phía sau cửa Bắc của đạo quan. Trong khu rừng đó không có nhà cửa, dấu vết trong rừng cũng đã bị tuyết lớn che lấp. Nhưng ở vài nơi có cành cây rậm rạp, chúng tôi đã tìm thấy hai vệt bánh xe ngựa đáng ngờ. Kết hợp với vết đất trên váy áo của Phó cô nương, nơi nàng ấy bị thương chính là trong khu rừng đó..."
Khương Ly nhíu mày: "Xe ngựa? Hung thủ đã bắt Phó cô nương lên xe ngựa sao?"
Bùi Yến nghiêm mặt gật đầu: "Rất có khả năng. Những vết bầm tím do va đập trên người nàng ấy, rất có thể là do giằng co với hung thủ trong xe ngựa để lại. Trước đây, sau khi năm nạn nhân mất tích, nha môn đã tìm kiếm trên diện rộng ở khu vực đó nhưng chưa bao giờ tìm thấy hiện trường vụ án. Chúng ta đã sớm nghi ngờ hung thủ bắt người đi nơi khác rồi mới ra tay, bây giờ càng có thêm bằng chứng xác thực."