Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 14: Manh Mối Từ Quán Trà(1)

Trước Sau

break

Hắn khựng lại một chút rồi nói tiếp: “Sau đó, chúng ta quay lại cửa Bắc, phát hiện cách đó không xa có một quán trà. Nửa đêm gõ cửa hỏi thăm, không ngờ lại thật sự tìm được manh mối. Bà chủ quán trà nói rằng quá nửa giờ Thân hôm qua, bà ấy thấy Phó cô nương một mình đi từ cửa Bắc của Ngọc Chân Quan ra, rồi đi về phía rừng trúc kia. Cửa Bắc của Ngọc Chân Quan chủ yếu là để các sư phụ trong quan đi lại, ít có khách hành hương qua đây, vì vậy bà chủ mới có ấn tượng. Nhưng bà ấy không nhìn chằm chằm suốt nên cũng không rõ trước và sau đó Phó cô nương có đi cùng ai không.”

Đôi mắt đẹp của Khương Ly hơi nheo lại: “Đang yên đang lành, Phó cô nương sẽ không vô duyên vô cớ tự mình rời khỏi Ngọc Chân Quan, trừ phi nàng đã thấy người nào hoặc chuyện gì đó, khiến nàng phải đi theo…”

Phó Vân Hoành nhìn chằm chằm vào cửa phòng trong: “Nhưng tại sao tỷ tỷ lại không nghĩ thông suốt được chứ?”

Mấy người trong phòng đều im lặng, không biết trả lời thế nào. Đúng lúc này, một gã sai vặt bước vào từ ngoài cửa: “Lão gia, xe ngựa đến đón Tiết đại tiểu thư đã tới rồi ạ. Người đó nói là do Tiết Trung Thừa phái đến, hiện đang chờ ở ngoài cửa phủ.”

Phó Thịnh nghe vậy vội nói: “Tiết cô nương, đã làm phiền cô nương cả đêm vất vả rồi. Phụ Thân cô nương chắc cũng lo lắng suốt đêm, nay đã cho người đến đón, chúng ta cũng không dám giữ lại. Đại ân cứu mạng A Từ của cô nương, chúng ta không biết lấy gì báo đáp, đợi ngày sau A Từ khỏe hơn, chúng ta sẽ để nó tự mình đến cảm ơn cô nương. Bây giờ, hãy để Vân Hoành tiễn cô nương về phủ.”

Khương Ly lắc đầu: “Cứu người là việc thầy thuốc nên làm, bá gia không cần khách sáo như vậy. Phó cô nương hôm nay cần tĩnh dưỡng và dùng thuốc, ta ở lại đây cũng không cần thiết. Sáng mai ta sẽ quay lại tái khám, nếu nàng có gì bất ổn, cứ đến phường Bình Khang tìm ta là được, cũng không cần làm phiền Thế tử tiễn đâu.”

Phó Vân Hoành nói: “Vậy ít nhất ta cũng phải tiễn Tiết cô nương lên xe ngựa.”

Bùi Yến nhìn sắc trời bên ngoài, cũng nhẹ nhàng cáo từ: “Nếu đã vậy, ta cũng không ở lại phủ nữa. Vụ án của Phó cô nương ta sẽ âm thầm điều tra, đợi khi nào nàng ổn định hơn, nếu nhớ ra chuyện hôm qua, cứ bảo Vân Hoành đến tìm ta là được.”

Phó Thịnh có chút cảm khái, chắp tay nói: “Ơn của Thế tử sáng nay, chúng ta cũng không dám quên.”

Cứ như vậy, Phó Vân Hoành liền cùng lúc tiễn hai người họ rời phủ. Vừa ra khỏi sân của Phó Vân Từ, Khương Ly cuối cùng cũng không nhịn được mà hỏi: “Xin hỏi Thế tử, năm nạn nhân trước đây, ngoài việc đều là tân nương sắp gả giống Phó cô nương, còn có điểm gì giống và khác nhau nữa không?”

Phó Vân Hoành nhìn Bùi Yến: “Hạc Thần ca ca…”

Vụ án này do Đại Lý Tự chủ trì thẩm tra, Bùi Yến tuy mới nhậm chức Thiếu khanh chưa lâu nhưng xưa nay làm việc rất nghiêm khắc, Phó Vân Hoành không biết có nên nói rõ chi tiết vụ án cho Khương Ly hay không.

Bùi Yến lại ôn tồn nói: “Ngoài việc là tân nương sắp gả, dung mạo, tuổi tác, xuất thân của họ đều khác nhau.”

Thấy thái độ của hắn như vậy, Phó Vân Hoành liền nói chi tiết hơn: “Tiết cô nương, nạn nhân đầu tiên là nữ nhi của Uông Trọng Liêm, chủ tiệm lụa Cẩm Vân ở thành Đông, tên là Uông Nghiên. Nhà họ Uông từng là hoàng thương ở Giang Nam, rất có danh tiếng tại Trường An. Họ báo quan vào ngày mùng 7 tháng Sáu rằng Uông Nghiên mất tích, đến ngày 20 tháng Sáu thì phát hiện các mảnh thi thể ở sông phía thành Tây. Uông Nghiên năm nay 20 tuổi, sắp gả vào Phùng gia, nhà của một sứ giả trong Đô Thủy Giám. Lúc xảy ra chuyện, cách hôn kỳ của nàng còn 12 ngày…”

“Nạn nhân thứ hai là đại tiểu thư của Ngưng Hương Các, nàng tên Khang Vận. Ngưng Hương Các là tiệm son phấn trang sức nổi tiếng ở chợ Đông. Lão gia và phu nhân nhà họ Khang mất sớm, hiện tiệm do Khang Vận và đệ đệ là Khang Húc trông coi. Nàng năm nay 22 tuổi, sắp gả cho tam công tử của Dương thị ở Quảng Lăng. Nàng mất tích vào ngày mùng 2 tháng Bảy, đến ngày 19 tháng Bảy thì phát hiện thi thể. Lúc xảy ra chuyện, cách hôn kỳ còn nửa tháng.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc