“Nạn nhân thứ ba là Trịnh Nhiễm, con gái của Tư lang trung Lễ Bộ Trịnh Húc. Ngày mùng 7 tháng Tám có tin Trịnh Nhiễm mất tích, đến ngày 20 tháng Tám thì một phần thi thể được tìm thấy ở bãi đất hoang ngoài thành. Nàng năm nay 18 tuổi, sắp gả cho nhị công tử của Lư Tấn, Tiết độ sứ Lũng Hữu. Vị nhị công tử này giỏi rất có tài, đây vốn là một hôn sự vô cùng tốt đẹp, cũng chỉ còn bảy ngày nữa là thành thân.”
Nói đến đây, Phó Vân Hoành nhìn Bùi Yến một cái rồi nói: “Ba vụ án này đều xảy ra vào lúc vị Đại Lý Tự Thiếu khanh Hà Xung còn tại chức. Khi đó Đại Lý Tự và Kinh Triệu phủ cùng điều tra, nhưng vì là mùa hè nên lúc tìm được các phần thi thể thì chúng đã thối rữa hết, hơn nữa hung thủ vô cùng giảo hoạt, không để lại dấu vết gì. Đến khi Hạc Thần ca ca tiếp quản thì gần như không có tiến triển nào.”
Thấy Bùi Yến không có ý ngăn cản, hắn tiếp tục nói: “Nạn nhân thứ tư là Ngô Nhược Hàm, con gái của Quang Lộc Tự Chủ bộ Ngô Diệu Thanh. Nàng mất tích vào mùng 9 tháng 9, đến ngày 27 tháng 9 người ta mới phát hiện một phần thi thể. Hung thủ vứt xác trong mấy con mương nước bẩn ở phía nam thành, cảnh tượng vô cùng thê thảm. Vị hôn phu của nàng là đại công tử nhà Thái y Kim Vĩnh Nhân, chỉ còn mười mấy ngày nữa là họ thành hôn.”
Nghe đến đây, bước chân Khương Ly hơi khựng lại: “Kim Vĩnh Nhân…”
Phó Vân Hoành gật đầu: “Đúng vậy, cô nương biết ông ta sao? Đại công tử nhà ông ta đã kế thừa y bát, hiện cũng đang làm việc tại Thái Y Viện. Sau khi xảy ra chuyện, vị đại công tử này còn đổ bệnh một trận nặng. Hắn ta và Ngô cô nương là thanh mai trúc mã, hắn vô cùng đau lòng.”
Gió sớm mùa đông lạnh lẽo luồn vào dưới hành lang, thổi tung vạt váy của Khương Ly. Nàng siết chặt áo choàng, nói: “Ta chỉ nghe nói người có y thuật giỏi nhất thành Trường An chính là vị Kim đại nhân này…”
Phó Vân Hoành nhún vai: “Chắc vậy, nếu không cũng chẳng làm được đến chức Thái y.”
Hắn lại tiếp tục: “Nạn nhân thứ năm là Tiền Cam Đường, con gái của Thứ sử Phủ Châu Tiền Vịnh Chi, năm nay cũng 17 tuổi. Nàng mất tích vào ngày 16 tháng 10, đến mùng 7 tháng 11, tức là bốn ngày trước, người ta mới lần lượt tìm thấy vài mảnh thi thể. Đến nay vẫn chưa tìm được đầu của nạn nhân, cho nên ta cũng không ngờ hung thủ lại ra tay với tỷ tỷ của ta nhanh như vậy…”
Khương Ly hỏi tiếp: “Tiền cô nương đính hôn với nhà ai?”
Phó Vân Hoành nói: “Là nhị công tử Viên Hàng của Viên tướng quân trong Thần Sách quân. Hôn kỳ định vào ngày mùng 6, lúc đó hung thủ còn chưa vứt xác, mọi người vì chưa thấy thi thể nên đều ôm một tia hy vọng cuối cùng, đáng tiếc…”
Chờ hắn nói xong, Khương Ly không khỏi thấy lạnh sống lưng: “Mỗi tháng một vụ án, mà thân phận xuất thân của các nạn nhân đều khác nhau. Hung thủ muốn lên kế hoạch gây án thì ít nhất phải có cơ hội tiếp xúc với những người này.”
Bùi Yến nói: “Cô nương nói không sai. Trước khi gặp chuyện, mấy vị cô nương này đều đang làm cùng một việc.”
Trong lòng Khương Ly khẽ động: “Sắp xuất giá nên phải chuẩn bị hôn lễ?”
Dứt lời của Khương Ly, mấy người đi vào một hành lang dài treo đầy lụa đỏ mừng hỷ. Ánh nắng mờ ảo lúc rạng đông chiếu lên những dải lụa, phủ lên sắc đỏ tươi rực rỡ ấy một tầng màu lam u ám. Ngay cả những chiếc đèn lồng chữ Hỷ treo thành hàng dưới mái hiên tối tăm đằng xa đang khẽ lay động, cũng không hiểu sao lại tạo ra cảm giác thê lương đến đáng sợ…
“Nếu phải nói còn điểm chung nào khác, thì đó là thời gian đính hôn của mấy người họ đều đã hơn ba năm, và người thân hai nhà đều biết họ tình sâu nghĩa nặng, hai bên đều tâm đầu ý hợp.”
Giọng nói trong trẻo ấm áp của Bùi Yến dường như xua tan đi sự u ám xung quanh, nhưng khi Khương Ly ngẫm lại lời chàng nói, trong lòng vẫn dấy lên một cảm giác kỳ quái: “Phó cô nương và Từ công tử cũng vậy.”