Vẻ mặt Phó Vân Hoành cũng trở nên kỳ quái: “Kẻ này chắc chắn là yêu mà không được đáp lại. Hắn muốn chia rẽ uyên ương nhưng lại chỉ dám ra tay với nữ tử, thật đúng là kẻ hèn hạ nhất trong những kẻ hèn hạ!”
Mấy người đi về hướng Tây Nam, cổng phủ đã ở ngay trước mắt. Lúc này, Bùi Yến bỗng nhiên hỏi: “Xin hỏi cô nương, liệu Phó cô nương có vì vết thương ở cổ và sự kinh hãi mà không nhớ rõ chuyện hôm qua không?”
Khương Ly bước chậm lại một chút: “Lúc mới tỉnh lại, nàng ý thức quả thật có chút mơ hồ, nhưng sau đó thần trí và lời nói đều đã rõ ràng, cũng không có dấu hiệu não bị tổn thương. Kinh hãi thì chắc chắn là có bởi vì đêm qua đối với nàng là một cơn ác mộng. Mỗi lần nghĩ lại, nàng lại như phải trải qua thêm một lần nữa, vì vậy mới nảy sinh những cảm xúc lảng tránh, bi thương, hoảng sợ và phẫn nộ không thể kiểm soát.”
Ánh mắt Bùi Yến hơi tối lại: “Nhưng những chuyện xảy ra trước khi bị tấn công cũng sẽ khiến nàng ấy như vậy sao?”
Khương Ly giật mình, Phó Vân Hoành nghi hoặc hỏi: “Hạc Thần ca ca, ý huynh là gì?”
Bùi Yến bình tĩnh nói: “Như lời Tiết cô nương đã nói, hôm qua tỷ tỷ của ngươi rất có thể đã bị người nào đó hoặc chuyện gì đó dụ ra ngoài. Từ lúc rời khỏi rừng bia đến khi ra cửa Bắc tới rừng trúc, trước khi bị tấn công, ít nhất nàng ấy cũng phải nhớ được những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian đó.”
Phó Vân Hoành hơi kinh ngạc: “Hạc Thần ca ca nói vậy là, tỷ tỷ của ta đang nói dối sao?”
Trong lúc nói chuyện, ba người đã vòng qua bức bình phong, đi tới cổng phủ, liền thấy một vùng trời đất tuyết trắng. Xe ngựa của nhà họ Tiết đang đợi bên ngoài, quản gia Tiết Thái tay cầm một chiếc đèn lồng chắn gió, tự mình đánh xe tới đón.
Bùi Yến lắc đầu: “Ta không thấy dáng vẻ của nàng lúc tỉnh lại nên không dám nói bừa.”
Bùi Yến không thấy, nhưng Khương Ly lại là người ở bên cạnh Phó Vân Từ lúc nàng tỉnh lại. Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, nàng đứng sững ở cửa, ánh sáng trong mắt chợt lóe lên rồi vụt tắt. Một ý nghĩ ngày càng trở nên rõ ràng, nhưng nàng vẫn chần chừ chưa mở miệng.
Cổng phủ mở rộng, gió lạnh từ con phố dài thổi tới, nàng hơi cúi mắt, vừa lúc nhìn thấy vạt áo dính đầy bùn đất của Bùi Yến. Trong phút chốc, người trước mắt dường như tách biệt hoàn toàn với hình ảnh vị thế tử nhà họ Bùi áo mũ chỉnh tề, trong sạch như ngọc của ngày trước.
Nàng nhìn Bùi Yến một cái, cất giọng ngưng trọng: “Phó cô nương xưa nay mọi việc đều chu toàn, nay đại hôn sắp tới, người có thể khiến nàng động lòng mà mạo hiểm, ngoài người trong bá phủ ra, dường như cũng không còn lựa chọn nào khác...”
Bùi Yến híp mắt: “Cô nương đang nói... nhà họ Từ?”
Chân trời xám xịt dần hửng sáng, muôn vàn phường thị trong thành Trường An đều chìm trong màu tuyết trắng vô tận.
Tiết Thái ngồi trên xe ngựa, hà hơi vào tay nói: “Đại tiểu thư phải đến nhà người ta khám bệnh cả đêm, thật khiến người ta lo lắng. Lão gia sáng sớm đã dặn dò ta tới đón người.”
Khương Ly tựa vào thành xe dưỡng thần, nghe vậy chỉ khẽ ừ một tiếng.
Nhà họ Tiết là gia tộc lâu đời, đến thế hệ này, lão phu nhân mất sớm, lão thái gia Tiết Viễn Xương từng giữ chức Lễ Bộ Thượng thư, cũng đã qua đời vì bệnh tật vào ba năm trước. Thế hệ tiếp theo chỉ còn lại hai phòng.
Đại phòng là Tiết Kỳ, 39 tuổi, nhậm chức Ngự sử Trung Thừa, là cận thần của thiên tử chuyên giám sát bá quan. Ngoài trưởng nữ Tiết Linh, ông ta còn có một đôi con vợ lẽ là long phượng thai, năm nay 18 tuổi, do di nương Diêu thị sinh ra. Đại ca Tiết Trạm tài danh vang xa, đang theo học tại thư viện Bạch Lộ Sơn, người muội muội Tiết Thấm thì da trắng như tuyết, dung mạo như hoa, giỏi nhất là gảy đàn.
Dưới Tiết Kỳ, người thứ hai là Tiết Lan, đã vào Đông Cung làm Thái tử phi từ 16 năm trước, là chỗ dựa lớn nhất của nhà họ Tiết hiện giờ. Người thứ ba là Tiết Kiêu, chết yểu khi còn trẻ, chưa thành hôn cũng không có con nối dõi. Như vậy, chỉ còn lại tứ phòng Tiết Vũ, ông ta là con vợ lẽ, năm nay 31 tuổi, đang giữ một chức quan nhàn rỗi Đồn điền ty ở Công Bộ, dưới gối chỉ có một người con trai ruột 6 tuổi là Tiết Hạo.
Nhân khẩu của Tiết phủ không phức tạp, nàng về đây được ba ngày, xem như đã quen thuộc.