Xe ngựa đi vào phường Bình Khang, khi về đến phủ họ Tiết thì trời đã sáng hẳn. Khương Ly khoác lại áo choàng, thong thả bước vào phủ. Vừa qua cổng, nàng đã chạm mặt Tiết Kỳ đang chuẩn bị đến nha môn làm việc.
Tiết Kỳ mặt vuông trán rộng, thân hình mập mạp khiến bộ triều phục màu đỏ trông có vẻ chật chội. Bên cạnh ông là Diêu thị, tuổi gần tứ tuần mà dung mạo vẫn quyến rũ. Phía sau hai người, Tiết Thấm trong bộ váy áo bông gấm màu nghệ thêu hoa bướm cũng đi theo. Gia chủ ra cửa, ái thiếp và ái nữ cùng tiễn, quả là một cảnh tượng gia đình mỹ mãn.
Khương Ly hành lễ: “Phụ thân sắp đến nha môn ạ?”
Tiết Kỳ bất đắc dĩ nhìn nàng: "Con vừa đi là đi cả một đêm, Phó gia cô nương mắc bệnh gì vậy?"
Khương Ly bình tĩnh đáp: "Bệnh tình của Phó cô nương không tiện tiết lộ."
Tiết Kỳ chậc lưỡi một tiếng: "Con bé này..."
Tiết Kỳ hơi phiền lòng. Trưởng nữ mất tích nhiều năm, nay trở về đã là một thần y giang hồ danh tiếng vang xa. Ông vừa mừng vì có một đứa con gái là thần y, lại vừa lo y thuật của nàng sẽ gây phiền phức cho nhà họ Tiết. Nhưng người trước mắt, váy xanh tóc đen, dung mạo thanh tao thoát tục, rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi, vậy mà ông, một người đã sống hơn nửa đời người, lại cảm thấy không sao áp chế nổi đứa con gái này.
Diêu thị hôm nay mặc một chiếc áo ngoài màu đỏ tía thêu hoa văn Như Ý, trang điểm lộng lẫy, mỉm cười dịu dàng nói: "Đại tiểu thư lớn lên ở giang hồ, những quy củ này có thể từ từ dạy bảo, lão gia đừng tức giận, giờ cũng không còn sớm nữa rồi."
Tiết Kỳ thở dài một hơi thật mạnh rồi lắc đầu bỏ đi. Diêu thị nhẹ nhàng nói nhỏ, tiễn ông ra tận xe ngựa.
Tiết Thấm nhìn hai người ra khỏi cổng phủ, rồi lại trưng ra vẻ mặt quan tâm, bước về phía Khương Ly: "Đại tỷ đi cả đêm chắc là mệt lắm rồi, nhưng mà bệnh gì mà phải chữa cả đêm vậy? Phó gia cô nương không sao chứ?"
Khương Ly thản nhiên nhìn nàng, nói: "Người làm thầy thuốc đều có y đức, điều đầu tiên chính là không được tiết lộ sự riêng tư của người bệnh. Tam muội muội đừng dò hỏi nữa, ta cũng thật sự rất mệt rồi, xin phép về nghỉ trước."
Nói xong, Khương Ly liền rời đi, để lại Tiết Thấm sững sờ tại chỗ, tay vô thức vò nát chiếc khăn lụa.
Từ khi có trí nhớ, nàng ta đã là đứa con gái duy nhất của đại phòng nhà họ Tiết. Hơn nữa, công việc trong phủ lại do Diêu thị quản lý nên nàng ta sống chẳng khác nào một đích trưởng nữ thực thụ. Sau này, ngoài những lúc Giản gia đến nhà nhắc tới Tiết Linh, còn có mấy ai nhớ rằng nàng ta vẫn còn một người tỷ tỷ?
Giờ đây Tiết Linh đã được tìm về, nàng ta không chỉ có cữu cữu làm quan tam phẩm, mà còn là một thần y danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ. Bây giờ hễ nhắc đến nhà họ Tiết, ai ai cũng chỉ biết vị đại tiểu thư có y thuật hơn người, chứ đâu còn ai nhớ đến nàng ta, người tài sắc vẹn toàn này?
Thấy nàng ta không vui, tỳ nữ Thải Vi bèn nói: "Vị đại tiểu thư này tính tình thật là kênh kiệu, lão gia hỏi mà cũng không nói, cứ ra vẻ cao thâm khó lường. Chẳng qua chỉ là biết xem bệnh thôi mà? Thời nay nữ y và dược bà đâu có được coi trọng, gần như bị xếp vào hàng thấp kém rồi. Huống hồ thành Trường An này đâu phải không có nữ y, nếu không phải nể mặt nàng ta mang họ Tiết, thì ai mà thèm sốt sắng đến cầu cạnh chứ?"
Tiết Thấm hừ khẽ một tiếng, cằm hơi nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Người giang hồ vốn vô quy vô củ, ta không thèm chấp nhặt với nàng. Cứ đợi đến khi nàng vấp ngã sẽ tự biết nặng nhẹ thôi."
Nói rồi, nàng ta hạ giọng: "Ngươi đi dò hỏi xem phủ Thọ An Bá đã xảy ra chuyện gì. Phó Vân Từ đó trước nay vẫn luôn là kẻ mắt cao hơn đầu, ta muốn xem xem rốt cuộc nàng ta mắc phải căn bệnh gì."