Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 18: Sóng Ngầm(1)

Trước Sau

break

Tổ tiên nhà họ Tiết cao quý không ai bằng, phủ đệ ở phường Bình Khang và hoàng thành gần trong gang tấc, cách chợ phía Đông cũng chỉ mất quãng đường hai nén hương. Gió tuyết vừa tạnh, nắng sớm le lói, những đình đài lầu tạ san sát trong phủ đều khoác lên mình một màu bạc trắng. Khương Ly dẫn theo Hoài Tịch đi thẳng vào Doanh Nguyệt Lâu ở nội uyển.

Đi được một đoạn, Hoài Tịch quay đầu lại nhìn thoáng qua: “Tiểu thư, e là Tam tiểu thư đã nổi giận rồi.”

Khương Ly mặt không đổi sắc: “Ồ.”

Năm đó Tiết Linh bị bắt cóc, Tiết phu nhân Giản Nhàn lui về ở ẩn dưỡng bệnh. Mười mấy năm qua, Diêu thị nắm quyền quản lý nhà cửa, lại có công sinh đôi một trai một gái nên địa vị sớm đã chẳng khác gì trắc phu nhân. Trước khi nàng trở về, Tiết Thấm là tiểu thư duy nhất của Tiết phủ. Sau khi nàng về, Tiết Thấm không chỉ biến thành Tam tiểu thư mà thân phận thứ xuất cũng càng thêm xấu hổ.

Sao có thể không tức giận cho được? Nhưng sau này còn phải tức giận nhiều.

Doanh Nguyệt Lâu là một tòa lầu hai tầng, vị trí tuy hơi hẻo lánh nhưng lại gần rừng mai và hồ Phi Yến trong phủ. Giữa tiết trời giá rét, mấy gốc hồng mai đang nở rộ, hương thơm thanh lạnh thoang thoảng trong không gian. Cảnh sắc hồng mai, tuyết trắng và mặt hồ đẹp tuyệt vời, rất hợp ý Khương Ly.

Bước vào sân, tiến vào chính đường, liền thấy bên trong lầu rèm châu màn gấm, lấp lánh ánh châu báu, tất cả đồ đạc bài trí đều là hàng thượng hạng. Hai tỳ nữ mặt mày thanh tú đã đợi suốt đêm, lúc này vội ra đón. Một người tên Cát Tường, một người tên Như Ý. Vì sớm đã nghe danh thần y mộc lan của nàng nên mấy ngày nay họ hầu hạ đặc biệt tận tâm.

Cát Tường giúp nàng cởi áo choàng: “Đại tiểu thư cuối cùng cũng về rồi!”

Như Ý lại hỏi: “Tiểu thư đã dùng bữa sáng chưa ạ?”

Khương Ly còn chưa kịp lên tiếng, Hoài Tịch đã xoa cái bụng lép kẹp của mình: “Hai vị tỷ tỷ, mau dọn đồ ăn lên đi, cả đêm không ăn gì, muội đói chết mất…”

Như Ý nghe vậy thì kinh ngạc, còn Cát Tường vừa dâng trà nóng vừa nói: “Phủ Thọ An Bá sao lại không chu đáo như vậy, sao có thể để Đại tiểu thư phải bụng đói xem bệnh chứ?”

Khương Ly bật cười: “Chỉ là không để tâm thôi.”

Trong lầu đốt địa long, ấm áp như giữa xuân. Khương Ly rửa tay, thay một chiếc áo mỏng nhẹ nhàng màu trắng ánh trăng thì bữa sáng cũng được dọn lên. Hoài Tịch đã theo Khương Ly ba năm nên cũng biết lý do nàng trở về Trường An. Hai chủ tớ ngồi cùng bàn dùng bữa, sau đó mới lên phòng ngủ trên lầu hai để nghỉ ngơi.

Vừa lên lầu, Hoài Tịch liền nói: “Tiểu thư nên uống thuốc đi. Đêm qua đã vất vả rồi, e là người không chịu nổi đâu. Uống thuốc rồi mau chóng nghỉ ngơi thôi.”

Khương Ly lấy từ trong rương ra hai viên đan hoàn màu đỏ sẫm rồi uống vào, đoạn nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi đi, bảo Cát Tường để ý động tĩnh bên phủ Thọ An Bá, hễ có người đến thì lập tức gọi ta dậy.”

Hoài Tịch vâng lời, đợi nàng nằm xuống rồi mới buông rèm giường, sau đó đi xuống lầu.

Khương Ly ngủ một giấc đến khoảng giờ Thân mới dậy. Hoài Tịch tỉnh sớm hơn nàng, lên lầu hầu hạ rồi nói: “Tiểu thư yên tâm, phủ Thọ An Bá vẫn chưa cho người tới. Xem ra bệnh tình của Phó cô nương đã ổn định rồi.”

Khương Ly đứng dậy thay đồ, nét mặt vẫn còn ưu tư. Nàng trầm ngâm một lát rồi nói: “Thọ An Bá nói Từ gia lão phu nhân đã bệnh một hai tháng nay, ngươi bảo Cát Tường đi hỏi thăm xem lão phu nhân nhà họ Từ bị bệnh gì.”

Hoài Tịch vâng lời rồi đi. Đến tối, Cát Tường đến bẩm báo: “Đại tiểu thư, lão phu nhân của nhà Từ tướng quân mắc chứng đau đầu, vẫn luôn mời thái y điều trị nhưng vì là bệnh mãn tính nên không thấy hiệu quả.”

Khương Ly đang ngồi đọc sách y dưới đèn, nghe vậy chỉ gật đầu.

Cát Tường và Như Ý nhìn nhau, Cát Tường không nhịn được bèn nói: “Tiểu thư hỏi thăm chuyện này là vì Phó cô nương sao? Phó cô nương đã đính hôn với công tử nhà họ Từ, mùng một tháng sau sẽ thành hôn. Đến lúc đó lão gia nhà chúng ta chắc chắn sẽ đến dự cả hai bên, nhà họ Từ và phủ chúng ta cũng có chút qua lại…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc