Các thế gia ở Trường An có mối quan hệ phức tạp chằng chịt, qua lại lẫn nhau. Khương Ly hỏi thăm bệnh tình của Từ lão phu nhân là vì những lời Bùi Yến đã nói vào sáng sớm.
Phó cô nương tính tình đoan trang, dù có thấy chuyện kỳ lạ hay trò cười nào cũng sẽ chỉ nhớ kỹ bốn chữ “phi lễ vật thị”. Người có thể dụ nàng ra khỏi Ngọc Chân Quan chắc chắn không phải kẻ tầm thường. Hơn nữa, lúc nàng vừa tỉnh lại, chính là sau khi nghe lời của Thúy ma ma mới đột nhiên hoảng sợ kích động. Điều này không thể không khiến Khương Ly nghi ngờ nhà họ Từ. Nhưng chẳng lẽ kẻ sát hại tân nương kia lại là người của nhà họ Từ sao?
“Để ý xem mấy ngày nay nhà họ Từ có gửi thiệp đến không.”
Nàng dặn dò một câu, thấy trời đã muộn bèn bảo hai người họ đi nghỉ ngơi.
Đợi hai người họ đi rồi, Hoài Tịch lên tiếng an ủi: "Tiểu thư đừng lo lắng, sáng sớm mai chúng ta sẽ đến phủ Thọ An Bá khám lại. Nói không chừng đến lúc đó đã điều tra ra manh mối, Phó cô nương cũng tự mình suy nghĩ thông suốt. Nàng và Từ công tử có tình nghĩa bao năm, dù Từ công tử có biết Phó cô nương bị làm nhục thì cũng sẽ chỉ đau lòng cho nàng thôi."
Nói đến đây, Hoài Tịch cũng nghĩ tới chuyện hồi sáng: "Chỉ là, sáng nay tiểu thư nói với Bùi đại nhân rằng mình nghi ngờ Từ gia, không biết có chuốc lấy phiền phức không. Dù sao họ cũng sắp thành hôn, còn chúng ta chỉ là người ngoài."
Khương Ly lặng lẽ nói: "A Từ bị tấn công, ta không thể lo nhiều đến vậy được. Đệ đệ nàng ta tính tình thẳng thắn nên sẽ không nghĩ ngợi gì đâu. Vị Bùi thiếu khanh kia lại là người hiền đức, đương nhiên sẽ coi trọng việc công."
Giọng điệu của Khương Ly rất bình thản, hai chữ "hiền đức" này nghe không ra là khen hay châm chọc. Hoài Tịch chớp chớp mắt: "Hóa ra tiểu thư quen biết Bùi đại nhân à. Vậy trước đây cô nương và Bùi đại nhân có giao tình không? Ngài ấy có giúp ích gì cho kế hoạch của tiểu thư không?"
Cổ họng Khương Ly nghẹn lại, nhất thời không đáp được. Nghe tiếng tuyết rơi sột soạt ngoài cửa sổ, nàng chợt nhớ lại cảnh tượng lần đầu gặp Bùi Yến...
Đó là ngày mồng một Tết năm Cảnh Đức thứ 27. Nàng vừa được Ngu Thanh Linh và Ngụy Giai nhận làm nghĩa nữ. Năm tám tuổi, dược lý của nàng đã có chút thành tựu, lần đầu tiên được theo Ngu Thanh Linh vào cung xem bệnh cho một vị quý nhân.
Cung điện san sát nối tiếp nhau, chìm trong màn tuyết bay lất phất, nhìn không thấy điểm cuối. Khi các nàng đi qua cầu hành lang của điện Tử Vi, từ xa đã thấy nghi trượng san sát bên hồ Thái Dịch, hóa ra là Cảnh Đức Đế đang mở tiệc giữa trời tuyết để chiêu đãi sứ thần Nam Tề.
Giữa trời băng đất tuyết, Bùi Yến mười một tuổi khoác áo choàng lông cừu trắng, dáng người thẳng tắp đứng giữa sân.
Cách đó mấy trượng, tiếng cười sang sảng của Cảnh Đức Đế truyền đến: "Tốt, tốt lắm! “Chung phù khoáng chi tảo chất, ôm thanh huýnh chi minh tâm”, trẫm vừa xem ngươi luận đạo liền nhớ tới hai câu thơ này trong bài Vũ Hạc Phú của tiền triều, cũng nghĩ đến phụ thân của ngươi. Ông ấy cả đời không màng vinh hoa, không ham địa vị thấp hèn, trung quân ái quốc, tấm lòng trong như băng tuyết, là thần tử mà trẫm yêu quý nhất, cũng nuối tiếc nhất."
Cảnh Đức Đế trầm ngâm một lát, rồi lại ôn tồn nói: "Bùi Yến, trẫm ban cho ngươi hai chữ “Hạc Thần” làm tự. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ được tập tước. Mong ngươi kế thừa phong thái của phụ thân, sau này trở thành người bảo vệ của Đại Chu, trở thành thần tử trung thành nhất của trẫm."
Thiếu niên tựa như hạc kia ung dung quỳ lạy, khiến bất kỳ ai cũng không thể rời mắt.
Tiểu thái giám dẫn đường phía trước nói: "Lần này sứ thần Nam Tề đến Trường An còn mang theo ba vị đại nho muốn luận đạo cùng văn sĩ của chúng ta. Thế nhưng mới vừa rồi, tiểu công tử của phủ Bùi Quốc công đã một mình đấu thắng cả ba vị đó. Hoàng thượng vừa ban tự lại cho tập tước, thế này thì còn ai dám nói phủ Bùi Quốc công không có người nối dõi nữa chứ..."
Tiết Thấm nhìn hai người ra khỏi cổng phủ, rồi lại trưng ra vẻ mặt quan tâm, bước về phía Khương Ly: "Đại tỷ đi cả đêm chắc là mệt lắm rồi, nhưng mà bệnh gì mà phải chữa cả đêm vậy? Phó gia cô nương không sao chứ?"
Khương Ly thản nhiên nhìn nàng, nói: "Người làm thầy thuốc đều có y đức, điều đầu tiên chính là không được tiết lộ sự riêng tư của người bệnh. Tam muội muội đừng dò hỏi nữa, ta cũng thật sự rất mệt rồi, xin phép về nghỉ trước."
Nói xong, Khương Ly liền rời đi, để lại Tiết Thấm sững sờ tại chỗ. Hai tay nàng ta vô thức vò nát chiếc khăn lụa.
Từ khi có trí nhớ, nàng ta đã là đứa con gái duy nhất của đại phòng nhà họ Tiết. Hơn nữa, mọi việc trong nhà lại do Diêu thị quản lý nên nàng ta sống chẳng khác nào một đích trưởng nữ thực thụ. Sau này, ngoài những lúc Giản gia đến nhà nhắc tới Tiết Linh, còn có mấy ai nhớ rằng nàng ta vẫn còn một người tỷ tỷ?
Giờ đây Tiết Linh đã được tìm về, nàng ta không chỉ có cữu cữu làm quan tam phẩm, mà còn là một thần y danh tiếng lẫy lừng trên giang hồ. Bây giờ hễ nhắc đến nhà họ Tiết, ai ai cũng chỉ biết vị đại tiểu thư có y thuật vô song, chứ đâu còn ai nhớ đến nàng ta, người tài sắc vẹn toàn này?
Thấy nàng ta không vui, tỳ nữ Thải Vi bèn nói: "Vị đại tiểu thư này tính tình thật là kênh kiệu, lão gia hỏi mà cũng không nói, cứ ra vẻ cao thâm khó lường. Chẳng qua chỉ là biết xem bệnh thôi mà? Thời nay nữ y và dược bà đâu có được coi trọng, gần như bị xếp vào loại người thấp kém rồi. Huống hồ thành Trường An này đâu phải không có nữ y, nếu không phải nể mặt nàng ta mang họ Tiết, thì ai mà thèm sốt sắng đến cầu cạnh chứ?"
Tiết Thấm hừ khẽ một tiếng, cằm hơi nhếch lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Người giang hồ vốn không có quy củ, ta không thèm chấp nhặt với nàng. Cứ đợi đến khi nàng vấp ngã sẽ tự biết nặng nhẹ thôi."
Nói rồi, nàng ta hạ giọng: "Ngươi đi dò hỏi xem phủ Thọ An Bá đã xảy ra chuyện gì. Phó Vân Từ đó trước nay vẫn luôn là kẻ mắt cao hơn đầu, ta muốn xem xem rốt cuộc nàng ta mắc phải căn bệnh gì."