Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 20: Cố nhân(1)

Trước Sau

break

Tiểu thái giám không nói sai, sau này Bùi Yến làm thư đồng cho Ngũ hoàng tử Lý Nghiêu, thậm chí chưa lĩnh một chức quan nửa tước đã được Cảnh Đức đế đích thân điểm vào Hàn Lâm Viện biên soạn sách. Khi còn ở thư viện Bạch Lộ Sơn, uy tín của hắn còn hơn cả sơn trưởng.

Một bậc quân tử như ngọc như vậy, một khi vào triều làm quan, phải là mình khoác áo gấm triều phục, tay cầm hốt ngọc, lưng đeo túi cá, vào Minh Điện hầu cận bên vua, quang minh lỗi lạc luận đạo kinh bang mới phải. Vậy mà hắn lại trở thành vị thiếu khanh của Đại Lý Tự chuyên truy bắt hung thủ lúc đêm khuya...

Ngọn đèn hoa ở phía xa kêu “tách” một tiếng, Khương Ly buông cuốn sách y xuống, nàng nói: “Chẳng có giao tình gì cả, đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn phải đến bá phủ.”

Khi cả người đã ngâm mình trong thùng tắm, Khương Ly nhắm mắt lại, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

Hoài Tịch cầm chiếc khăn mềm, lướt qua chiếc cổ trắng ngần và bờ vai như ngọc của nàng, rồi nhẹ nhàng lau vết sẹo cũ trên vai trái. Ngoại trừ vết sẹo nhỏ dữ tợn này, làn da toàn thân nàng trắng như sứ tuyết, không những không đẹp mà còn lộ ra vẻ tái nhợt bệnh tật, đến cả nước nóng cũng khó làm nó ửng lên chút sắc hồng ấm áp. Ánh mắt Hoài Tịch ánh lên vẻ đau lòng, hầu hạ càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ.

Tắm xong thay y phục, Khương Ly ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận ngắm nhìn khuôn mặt ngày càng gầy gò của mình trong gương đồng. Nàng đưa tay vuốt ve gò má, rồi đưa ngang tay che đi hơn nửa khuôn mặt, chỉ để lại đôi mắt hoa đào thăm thẳm. Năm năm trôi qua, thay đổi không chỉ là dung mạo mà ngay cả đôi mắt trong sáng như tuyết kia cũng đã mất đi vẻ sắc sảo ngày nào.

Khương Ly dời mắt đi, đợi tóc vắt khô rồi đặt lưng xuống gối, chìm vào giấc ngủ.

Đêm nay nàng ngủ không được yên giấc. Khi thần trí vừa tỉnh táo, ngoài cửa sổ trời đã hửng sáng. Nàng nhớ hôm nay phải đến bá phủ, vừa định gượng ngồi dậy thì một loạt tiếng bước chân dồn dập chạy lên lầu.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện rồi!”

Giọng Hoài Tịch hốt hoảng khiến tim Khương Ly thót lại. Ngay sau đó, nàng vội vã vén màn giường lên: “Tiểu thư, người của bá phủ đến đón người, nói Phó cô nương xảy ra chuyện rồi, mời người mau đến bá phủ một chuyến.”

Khương Ly nhanh chóng thay y phục rồi xuống lầu. Vừa ra khỏi Doanh Nguyệt Lâu, nàng lại thấy Tiết Thấm đang có nhã hứng đứng bên hồ Phi Yến ngắm hoa mai.

Thấy nàng vội vã đi ra, Tiết Thấm khoác áo choàng tiến lên nói: “Ta đã nói mà, hôm qua đại tỷ không muốn nói rõ, hóa ra là thật sự khó mở miệng. Phó cô nương cũng thật là, sắp thành thân đến nơi rồi mà...”

Giọng nói của nàng ta ẩn chứa vẻ khinh thường, Khương Ly nhíu mày không hiểu.

Tiết Thấm che miệng nói: “Ồ, đại tỷ còn chưa biết à? Chuyện của Phó cô nương chỉ sau một đêm đã truyền khắp thành Trường An rồi. Người ta đồn rằng hôm kia ở Ngọc Chân Quan, nàng ta đã tư thông với người khác, danh tiết đã...”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?”

Ánh mắt Khương Ly lạnh lẽo như kiếm, tiếng quát lạnh lùng khiến Tiết Thấm sợ hãi lùi lại nửa bước. Nàng ta ôm ngực nói: “Là thật đó, đại tỷ không tin thì cứ đi mà hỏi... Này, bây giờ cả thành Trường An đều đang bàn tán, không phải ta nói bậy đâu...”

Khương Ly rảo bước như bay, bỏ lại giọng nói của Tiết Thấm ở phía sau. Khi đến tiền viện, nàng thấy người đến là Đan Phong. Còn chưa kịp mở lời, Đan Phong đã nhào tới: “Tiết cô nương, tiểu thư nhà ta tìm đến cái chết, xin người cứu mạng!”

Khương Ly như bị sét đánh giữa trời quang: “Tự vẫn?”

Trên xe ngựa đang lao nhanh, Đan Phong nước mắt lưng tròng: “Đêm qua sau khi người rời đi, tiểu thư cả ngày không nói một lời. Bá gia và phu nhân không dám hỏi gì, chỉ biết khổ sở khuyên nhủ hết lời khi thay thuốc cho tiểu thư. May mà tiểu thư mềm lòng, vẫn chịu bôi thuốc. Đến tối, thấy bá gia và phu nhân đã thức trắng hai ngày một đêm, dáng vẻ vô cùng tiều tụy, tiểu thư cuối cùng cũng mở miệng khuyên họ đi nghỉ ngơi. Lúc ấy chúng ta còn nghĩ, tiểu thư cũng chỉ là bị đả kích nhất thời, chẳng phải đang dần tốt lên rồi sao? Chờ đến hôm nay, biết đâu sẽ bình thường trở lại.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc