Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 21: Cố nhân(2)

Trước Sau

break

Nói đến đây, Đan Phong tức giận nói: “Nhưng không ai ngờ được, hôm nay trời còn chưa sáng, ma ma nhà bếp phụ trách việc mua sắm đã hớt hải chạy vào nội viện, nói rằng sáng nay khi bà ấy đến ngõ Điềm Thủy bên cạnh để mua thịt tươi, lại nghe thấy người ta bàn tán chuyện trong phủ chúng ta, nói rằng hôm kia ở Ngọc Chân Quan, tiểu thư đã tư thông với người khác, còn bị bắt quả tang...”

“Ma ma nhà bếp kia đi hỏi ngọn nguồn lời đồn, ai cũng bảo là bắt đầu lan truyền từ tối hôm qua. Bà ấy sợ chết khiếp, lập tức quay về bẩm báo. Chân trước bà ấy vừa nói xong thì chân sau người của Từ gia đã tìm tới cửa…”

Đan Phong càng khóc càng thương tâm: “Từ gia cũng đã nghe được chuyện này, Từ lão phu nhân phái Vương ma ma và mấy người nữa đến cửa hỏi chuyện, còn nhất quyết đòi gặp tiểu thư. Phu nhân nghĩ hôm nay tiểu thư tinh thần đã khá hơn một chút nên để tiểu thư nằm trên giường lộ diện, hòng xóa đi nghi ngờ của họ. Nhưng ai ngờ bọn họ vừa thấy tiểu thư đã hỏi thẳng chuyện tư thông, hỏi thì cũng thôi đi, bọn họ còn đòi nghiệm thân!”

Nàng run giọng nói: “Tiểu thư nhà chúng ta đường đường chính chính, thân thể trong sạch, vậy mà lại bị nhà phu quân tương lai phái mấy hạ nhân tới đòi nghiệm thân, đến dân thường áo vải nạp thiếp cũng không có chuyện ức hiếp người ta đến thế! Chuyện này khiến phu nhân và lão gia tức đến ngã ngửa. Tiểu thư nghe bên ngoài lại có lời đồn như vậy, Từ gia lại có thái độ thế kia, liền một mạch đập đầu vào cột giường. Vết thương đêm qua còn chưa lành, nay lại bị va đập, lúc nô tỳ đến mời người, tiểu thư đã hơi thở thoi thóp rồi.”

Đan Phong nói xong liền che mặt khóc rống lên, Hoài Tịch đưa một chiếc khăn tay qua an ủi, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt trong veo sâu thẳm của Khương Ly lạnh như băng sương. Nàng lãnh đạm nói: “Chỉ cần người không sao là tốt rồi, mọi chuyện vẫn còn cơ hội cứu vãn.”

Đan Phong nức nở lắc đầu: “Cả thành Trường An đều đang bàn tán, sau này tiểu thư biết làm người thế nào đây? Thái độ của Từ gia càng khiến người ta lạnh lòng. Từ lão phu nhân vốn dĩ đã nghi ngờ để biết thực hư sự việc, bây giờ lời đồn vừa tung ra, chắc chắn bà ta đã tin mười phần, nếu không cũng sẽ không làm nhục tiểu thư như vậy…”

Khương Ly không nói thêm gì nữa. Chờ xe ngựa đến phủ Thọ An Bá, ba người bước chân như bay chạy vào nội viện. Vừa đến cửa tiểu viện của Phó Vân Từ, họ liền thấy hai tỳ nữ lạ mặt đang căng thẳng nhìn đông ngó tây.

Thấy Khương Ly, hai người liền gọi vào trong: “Vương ma ma, người tới rồi!”

Khương Ly nhanh chân bước vào cửa, đối mặt với ba phụ nhân trung niên ăn mặc sang trọng. Người đi đầu nói vọng vào trong phòng: “Bá gia, phu nhân, chúng ta không hề ép buộc đại tiểu thư. Bây giờ đại phu đã tới, chúng ta xin cáo lui trước.”

Vừa dứt lời, Phó Vân Hoành từ trong phòng lao ra: “Trước khi Từ Lệnh Tắc tới, ta xem ai dám đi!”

Khi nhìn thấy Khương Ly, giọng hắn lại mềm đi: “Tiết cô nương…”

Khương Ly không dừng bước mà đi thẳng vào trong phòng. Vừa vào cửa, nàng đã thấy Phó Vân Từ trán quấn vải trắng, đang hôn mê bất tỉnh. Liễu thị và Phó Thịnh thấy nàng như vớ được cọng rơm cứu mạng: “Tiết cô nương!”

Khương Ly gật đầu, xắn tay áo lên bắt mạch, kiểm tra mạch đập, lại xem xét vết thương ở thái dương và ngực, một lúc sau mới nói: “May là Phó cô nương đang bệnh nên không có sức, vết thương trên trán cũng không chí mạng. Điều tệ nhất lúc này là nàng quá đau buồn và tức giận, dẫn đến hơi thở dồn dập, tâm khí tắc nghẽn, khí nghịch không thông, tay chân lạnh buốt, cộng thêm hai vết thương bên ngoài, e là có thể nguy hiểm đến tính mạng…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc