Nàng hỏi nhanh: “Uống thuốc lần cuối là khi nào?”
Thúy ma ma vội đáp: “Là vào canh tư đêm qua ạ.”
Khương Ly vừa lấy túi châm ra vừa nói: “Đi chuẩn bị một chén thuốc.”
Thúy ma ma vâng lời, Khương Ly lại kéo đôi tay của Phó Vân Từ ra khỏi chăn gấm, vừa xoa nắn vừa nói: “Hoài Tịch, huyệt Hành Gian, Trung Phong, Thương Khâu.”
Hoài Tịch nghe vậy liền đi tới cuối giường kéo hai chân của Phó Vân Từ ra ngoài sau đó tìm đúng các huyệt vị để chuẩn bị.
Rất nhanh, Khương Ly bắt đầu châm cứu trên tay Phó Vân Từ. Huyệt Ngư Tế thuộc kinh Thủ Thái Âm chủ trị khí nghịch ở tâm và lồng ngực; huyệt Dịch Môn thuộc kinh Thiếu Dương chủ trị chân tay lạnh, chóng mặt; huyệt Đại Lăng ở lòng bàn tay, huyệt Gian Sử và huyệt Nội Quan chủ trị tim đập nhanh, hoảng sợ bất an. Tất cả đều châm sâu ba phần.
Sau đó, nàng đến cuối giường, châm vào hai huyệt Trung Phong và Thương Khâu ở mắt cá chân, châm sâu bốn phần rồi giữ yên. Cuối cùng là huyệt Hành Gian nằm giữa ngón chân cái và ngón thứ hai, châm sâu bốn phần rồi rút ra. Thấy một vệt máu đen chảy ra, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Trên trán Khương Ly đã lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Nàng lau sạch vết máu đen trước, rồi vừa quan sát nhịp thở và mạch đập của Phó Vân Từ, vừa cẩn thận điều chỉnh độ nông sâu của những cây châm còn lại. Nửa khắc sau, nàng rút châm ra, đứng thẳng người nói: “Chờ thêm một khắc nữa, Phó cô nương sẽ tỉnh lại. Nhưng nàng giờ tâm tình đang mất bình tĩnh, tỉnh lại cũng khó tránh khỏi kinh hãi hoảng loạn, đến lúc đó hầu gia và phu nhân cần lựa lời an ủi.”
Hoài Tịch tiến lên lau mồ hôi cho nàng. Khương Ly liếc nhìn ra gian ngoài: “Mấy vị kia là ma ma của nhà họ Từ sao?”
Liễu thị mắt hoe đỏ, Phó Thịnh mặt sa sầm như đáy nồi, Phó Vân Hoành tức giận nói: “Chính là người của nhà họ Từ. Các bà ấy nghe được lời đồn, lại dám muốn tới nghiệm thân! Ta phải để Từ Lệnh Tắc đến đây cho một lời giải thích!”
Khương Ly nhíu mày: “Chỉ trong một đêm, sao lại có thể truyền ra lời đồn như vậy?”
Phó Vân Hoành tức giận không thôi: “Đã cho hộ vệ trong phủ đi điều tra rồi, ta cũng đã cho người báo tin cho Hạc Thần ca ca. Hôm trước lúc tìm tỷ tỷ, đúng là có vài khách hành hương trông thấy, nhưng lúc đó chỉ là tỷ tỷ đi lạc khỏi chúng ta. Về sau, lúc tìm được tỷ tỷ vào nửa đêm thì hoàn toàn không có ai nhìn thấy. Lời đồn này thật không hiểu bắt nguồn từ đâu…”
Phó Thịnh giọng khàn khàn: “Có phải Ngọc Chân Quan không?”
Khương Ly lắc đầu: “Không giống Ngọc Thật Quan. Kẻ tung ra lời đồn này dường như có thâm thù đại hận gì với Phó cô nương, muốn hủy hoại thanh danh của nàng…”
Phó Vân Hoành đột nhiên nói: “Lẽ nào là do hung thủ làm?”
Khương Ly suy nghĩ một lát rồi vẫn lắc đầu: “Hung thủ phạm tội chết, điều hắn sợ nhất lúc này chính là Phó cô nương sẽ cung cấp manh mối chính xác cho quan phủ. Tung tin đồn này ra ngoài khả năng tự làm lộ bản thân, chẳng giúp ích được gì cho hắn.”
Phó Vân Hoành nghiến chặt răng. Đúng lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng kêu kinh ngạc.
“Công tử sao lại thật sự tới đây?”
Phó Vân Hoành mày cau lại, lập tức bước ra ngoài. Liễu thị và Phó Thịnh cũng vội vã theo sau. Khương Ly đi đến cửa phòng trong nhìn ra, quả nhiên thấy một vị công tử trẻ tuổi mặc võ bào màu chàm thêu hoa văn vạn tự đang đi tới.
Người tới chính là con trai độc nhất của thượng tướng quân Tuần Phòng Doanh, Từ Lệnh Tắc. Vừa thấy Liễu thị và Phó Thịnh, hắn áy náy chắp tay hành lễ: “Bá phụ, bá mẫu, ta đến đây nhận tội. A Từ sao rồi ạ?”
Vương ma ma của Từ phủ thấy vậy liền nói: “Công tử không cần nhận lỗi, chúng nô tỳ không làm gì sai cả. Nếu đại tiểu thư lòng không hổ thẹn, cớ gì phải tự vẫn?”
Phó Thịnh tức quá hóa cười: “Lệnh Tắc, đây là quy củ của nhà họ Từ các ngươi sao?”
Mặt Từ Lệnh Tắc lúc xanh lúc trắng: “Bá phụ, ta cũng không biết…”