Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 23: Sóng Gió Từ Lời Đồn(2)

Trước Sau

break

Lời chưa dứt, Vương ma ma lại nói: “Bá gia bớt giận, công tử nhà chúng ta cũng không biết sự sắp xếp của lão phu nhân. Nô tỳ hôm nay đến đây cũng là để truyền đạt ý của lão phu nhân. Hiện giờ cả thành Trường An đều đang đồn đại chuyện của đại tiểu thư, cho dù chúng ta có tin tưởng đại tiểu thư đến đâu cũng không thể làm như không biết chuyện này được. Hơn nữa, chuyện ở Ngọc Chân Quan hôm trước, trong phủ đích xác là giải thích không rõ ràng. Nô tỳ cũng hết cách mới phải nói ra chuyện nghiệm thân. Nếu đại tiểu thư thật sự bị oan, vậy tất nhiên là nô tỳ phạm thượng, nô tỳ dù có bị đánh chết bằng trượng cũng không một lời oán thán.”

Tuy nhà họ Từ không có huân tước, nhưng phụ thân của Từ Lệnh Tắc là Từ Chiêu năm ngoái đã được thăng nhiệm làm Thượng tướng quân của Tuần Phòng Doanh, trở thành vị võ tướng quyền uy bậc nhất thành Trường An. Từ Chiêu mồ côi cha từ nhỏ, được mẫu thân một tay nuôi lớn, nên sau khi có được công danh lại càng hiếu thuận với bà. Vì vậy, phủ Đại tướng quân hiện giờ do Từ lão phu nhân đứng ra quán xuyến.

Vương ma ma là thân tín của Từ lão phu nhân, tuy chỉ là hạ nhân nhưng lại vô cùng tự tin. Đặc biệt là khi bà ta nói sẵn sàng chịu trượng hình đến chết, ngược lại còn tỏ ra mình là kẻ hết lòng vì chủ, trông vô cùng hiên ngang lẫm liệt.

Từ Lệnh Tắc vội vàng nói: “Vương ma ma, cho dù bà nguyện bị đánh chết thì A Từ cũng không chịu nổi sự sỉ nhục như vậy. A Từ là phu nhân sắp qua cửa của ta, dù thế nào đi nữa, ta vẫn tin nàng tuyệt đối không thể làm ra chuyện không biết liêm sỉ đến thế.”

Hắn tha thiết nhìn về phía Phó Thịnh: “Bá phụ, hôm nay là nhà họ Từ thất lễ, ta nguyện chịu đòn nhận tội, nhưng… nhưng bên ngoài lời đồn đại nhảm nhí, ta còn phải ăn nói với tổ mẫu và phụ mẫu.”

Phó Thịnh cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn ăn nói thế nào?”

Từ Lệnh Tắc chân thành nói: “Ta chỉ cầu được gặp A Từ một lần, nàng nói gì ta tin nấy.”

Vương ma ma định nói gì đó nhưng lại bị Từ Lệnh Tắc lườm cho một cái. Có sự vô lễ của Vương ma ma đi trước, lời của Từ Lệnh Tắc nghe lại xuôi tai hơn nhiều. Hơn nữa, Liễu thị và Phó Thịnh cũng cảm thấy con gái mình gặp nạn chịu nhục là chuyện không thể để người ngoài biết, vốn cũng có vài phần đuối lý, nên vẻ mặt lúc này đã dịu đi đôi chút.

Chỉ có Phó Vân Hoành là tức không chịu nổi, nói: “Ngươi nếu thật sự xem A Tỷ là vị phu nhân chưa qua cửa thì nên quay về hỏi Từ lão phu nhân tại sao lại vô lễ như vậy! A Tỷ còn chưa về nhà chồng đã bị các người ép đến tìm chết, đợi nàng qua đó rồi chẳng phải sẽ còn chịu khổ nhiều hơn sao!”

Từ Lệnh Tắc chua xót nói: “A Hoành, tổ mẫu đã lớn tuổi, hành sự quả thật có chỗ không chu toàn. Đợi ta về phủ sẽ cùng bà phân trần rõ ràng. Giờ chỉ cầu cho A Từ không sao là được rồi. Ta cũng sẽ điều tra ngọn nguồn lời đồn, xem là kẻ nào đang hãm hại A Từ.”

“Thế tử, Bùi Thiếu khanh tới.”

Ngoài phòng bỗng vang lên tiếng bẩm báo. Vương ma ma nhất thời hoảng sợ, lẩm bẩm: “Sao… sao lại báo quan, cũng đâu có chết người…”

Từ Lệnh Tắc cũng vô cùng kinh ngạc, liền thấy Phó Vân Hoành vội vã bước ra, vừa giải thích tình hình trong phòng, vừa mời Bùi Yến với vẻ mặt lạnh lùng tuấn tú bước vào.

Hôm nay hắn khoác một chiếc áo choàng lông chồn màu trắng tuyết. Vừa vào cửa, ánh mắt lạnh buốt của y đã quét một vòng. Từ Lệnh Tắc đang định tiến lên chào hỏi thì Bùi Yến đã nhìn chằm chằm vào hắn: “Từ công tử, ngày hôm trước trong khoảng giờ Thân đến giờ Dậu, ngươi đã ở đâu?”

Từ Lệnh Tắc sững sờ: “Bùi Thiếu khanh, ngài đây là…”

Ánh mắt Bùi Yến hơi tối lại, Từ Lệnh Tắc vội nói: “Ta… ngày hôm trước, buổi chiều ta đến đại doanh của Tuần Phòng Doanh ở phía tây thành, mãi đến canh hai mới về phủ. Ngài hỏi chuyện này làm gì?” 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc