Bùi Yến gật đầu, không giải thích gì thêm mà chỉ nhìn về phía Phó Vân Hoành: “Phó cô nương sao rồi?”
Phó Vân Hoành nhìn vào trong phòng, đáp: “Tiết cô nương vừa mới xem mạch cho tỷ ấy xong…”
Bên trong, Khương Ly đã quay lại mép giường. Đan Phong và Mặc Mai vẫn đang túc trực bên cạnh Phó Vân Từ. Bỗng một khắc, đôi mày đang giãn ra của Phó Vân Từ chợt nhíu chặt, sau một tiếng ho khẽ, nàng chậm rãi mở mắt.
Đan Phong mừng rỡ reo lên: “Tiểu thư tỉnh rồi!”
Mặc Mai cũng vui mừng khôn xiết, vội vàng xoay người ra ngoài báo tin. Đan Phong quỳ bên mép giường, nức nở nói: “Tiểu thư cuối cùng cũng tỉnh rồi. Tiểu thư, Từ công tử đã đến, người đừng nghe những lời không hay đó nữa…”
Lần này Phó Vân Từ tỉnh lại rất nhanh. Nhưng khi nghe tin Từ Lệnh Tắc đến, nàng không những không vui mừng mà ngược lại còn đảo mắt nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó. Bỗng nhiên, nàng đưa tay vỗ nhẹ lên giọt nước mắt nơi khóe mắt Đan Phong, nhưng ánh mắt lại ngước lên, nhìn về phía cây trâm cài tóc đơn sơ trên đầu tỳ nữ.
Tay Phó Vân Từ lướt qua khóe mắt Đan Phong rồi đột ngột rút phắt cây trâm bạc trên tóc tỳ nữ. Trong chớp mắt, nàng nhắm nghiền hai mắt, dùng hết sức đâm vào cổ mình.
“Phó Vân Từ!”
Theo một tiếng hét lớn, Đan Phong đang quỳ chỉ cảm thấy búi tóc mình đột nhiên bung ra. Nàng còn chưa kịp phản ứng, Khương Ly ở phía sau đã lao tới. Ngay sau đó, nàng thấy Khương Ly chộp lấy cây trâm bạc. Mũi trâm sắc lẹm sượt qua lòng bàn tay Khương Ly, vừa vặn dừng lại khi chỉ còn cách da thịt trên cổ Phó Vân Từ chừng một tấc. Chính là Khương Ly đã dùng tay mình nắm chặt cả cây trâm lẫn bàn tay của Phó Vân Từ.
Đan Phong hoảng hốt kêu lên: “Tiểu thư! Tiết cô nương! Người đâu, mau tới đây!”
Phó Vân Từ không biết lấy sức lực từ đâu ra, Khương Ly giằng mãi không được. Đan Phong lúc này mới hoàn hồn, vội vàng vào giúp. Cùng lúc đó, nghe thấy động tĩnh, mọi người ở gian ngoài đều vội vã xông vào.
Liễu thị chạy vào trước nhất. Vừa vào cửa đã thấy cảnh tượng này, bà đau đớn đến xé lòng: “A Từ! Con nhất định phải chết mới cam lòng sao?”
Khi Bùi Yến bước vào, hắn vừa hay nhìn thấy một vệt máu rỉ ra từ kẽ tay Khương Ly.
Nàng giật được cây trâm bạc rồi lùi lại hai bước, cây trâm dính máu rơi “loảng xoảng” xuống đất. Lòng bàn tay nàng bị rạch một vết thương dài hơn tấc, máu chảy không ngừng. Hoài Tịch vốn đứng ở xa, lúc này kinh hãi chạy tới đỡ lấy tay nàng: “Tiểu thư, người…”
Hoài Tịch lập tức đi lấy thuốc cầm máu, nhưng Khương Ly chỉ đau xót nhìn Phó Vân Từ: “Phó… Phó cô nương, cô có biết trên đời này có bao nhiêu người phải dùng hết sức lực mới có thể sống sót không? Cô có biết trên đời này có bao nhiêu người dù đã cố hết sức cũng khó lòng giữ được mạng sống không? Cô nương cha mẹ đều còn, người nhà luôn ở bên cạnh, chỉ vì một lời đồn mà muốn khiến người thân đau lòng, kẻ thù vui sướng hay sao?”
Hoài Tịch bôi thuốc cho nàng, Khương Ly đau đến khẽ “hít” một tiếng. Bùi Yến đứng cách cửa không xa, ánh mắt dừng lại trên tay nàng một lát, đôi mày nhíu chặt.
Cú đâm vừa rồi đã rút cạn toàn bộ sức lực của Phó Vân Từ, giờ phút này nàng chỉ nhắm mắt lặng lẽ rơi lệ. Liễu thị áy náy nhìn Khương Ly, rồi lại nhìn sang Phó Vân Từ, bất lực nghẹn ngào.
Từ Lệnh Tắc đứng ở cửa, gọi khẽ: “A Từ…”
Sáng sớm Phó Vân Từ đã gặp đám người Vương ma ma, lúc này y phục vẫn còn chỉnh tề nên cũng không ngại gặp người ngoài. Nghe thấy giọng của Từ Lệnh Tắc, vai nàng khẽ run lên nhưng vẫn cắn chặt răng không nói một lời.
Phó Vân Hoành sốt ruột nói: “Tỷ à, hà tất phải như vậy? Hà tất phải như vậy chứ! Tỷ thật sự muốn vứt bỏ phụ thân, mẫu thân và cả đệ sao? Tiết cô nương đã năm lần bảy lượt cứu tỷ, sao tỷ có thể phụ lòng người ta như thế? Nguồn gốc lời đồn kia rất kỳ lạ, chúng ta đều đang điều tra ngọn ngành, không quá ba năm ngày nữa, nhất định có thể trả lại sự trong sạch cho tỷ. Tỷ sao có thể…”
“Phó cô nương một lòng muốn chết, e rằng không hoàn toàn là vì lời đồn.”