Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 25: Cây Trâm Bạc Nhuốm Máu(2)

Trước Sau

break

Bùi Yến im lặng hồi lâu mới lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo đến đáng sợ, dường như đang tức giận vì chuyện gì đó. Thấy Phó Vân Từ không đáp, hắn nói tiếp: “Lời đồn kia, ta đã thay cô nương tra ra được vài phần manh mối, đúng là có kẻ cố tình gieo rắc. Nhưng quan trọng hơn cả lời đồn, là phải giải tỏa được khúc mắc trong lòng cô nương, bởi vì chính cô nương cũng không chắc chắn sự thật rốt cuộc là gì.”

Nghe Bùi Yến nói vậy, Từ Lệnh Tắc chỉ hiểu được nửa vế đầu, còn nửa vế sau thì mù tịt. Người nhà họ Phó cũng hiểu lơ mơ, chỉ biết lời của Bùi Yến phần lớn có liên quan đến việc Phó Vân Từ bị tấn công. Nhưng lúc này nàng không còn tha thiết sống nữa, làm sao để nàng chịu kể lại chuyện đã xảy ra?

“Ta… Ta chỉ nói chuyện với một mình Tiết cô nương thôi…”

Ngay lúc không ai còn ôm hy vọng, Phó Vân Từ bỗng nhiên cất giọng khàn khàn. Mọi người đều kinh ngạc, lập tức nhìn về phía Khương Ly. Bàn tay Khương Ly đã được Hoài Tịch băng bó cẩn thận, nàng cũng có chút bất ngờ.

Lúc này, Phó Vân Hoành là người phản ứng nhanh nhất: “Được, được rồi, chỉ cần A tỷ bình an vô sự, A tỷ muốn làm gì thì cứ làm nấy. Chúng ta ra ngoài trước đã, Tiết cô nương, làm phiền cô nương rồi...”

Nghe vậy, mọi người nối đuôi nhau ra ngoài, chỉ còn lại một mình Khương Ly.

Trong phòng trở nên yên tĩnh, Phó Vân Từ lau vội giọt lệ nơi khóe mắt, mở mắt ra, ánh lệ long lanh nhìn Khương Ly.

Đợi Khương Ly đi đến bên giường, nàng nhìn bàn tay đầy vết máu của Khương Ly rồi nói: “Ta sớm đã nghe nói y thuật của cô nương cao minh, biết được cô nương cũng ở độ tuổi đôi mươi, liền nhớ tới một người bạn cũ của ta...”

Trong lòng Khương Ly “lộp bộp” một tiếng, Phó Vân Từ nhìn vào mắt nàng, nói: “Đôi mắt của cô nương cũng rất giống người bạn cũ đó của ta. Vừa rồi cô nương gọi tên ta, ngữ điệu ấy cũng cực kỳ giống nàng.”

Nàng ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nàng chính là người mà cô nương nói, người đã dùng hết toàn lực nhưng vẫn không thể giữ được mạng sống.”

Nói đến đây, nàng dường như nhớ lại chuyện xưa, lệ càng tuôn nhiều hơn: “Người bạn cũ đó của ta còn khổ hơn ta gấp bội, nàng ta phải chịu đựng trời đất chửi rủa, bôi nhọ. Nhưng nàng ta không chết vì những lời bôi nhọ và chửi mắng đó, nàng ta cũng sẽ không bao giờ từ bỏ mạng sống của mình. Đã nhiều năm trôi qua, ta vốn tưởng mình đã quên đi, nhưng những lời vừa rồi của cô nương lại khiến ta nhớ lại rõ mồn một...”

Nàng không biết đã nghĩ đến điều gì, nước mắt cứ thế tuôn rơi: “Cô nương nói không sai, ít nhất ta vẫn còn có phụ thân, mẫu thân và đệ đệ. Lúc nàng chết, đã chẳng còn lại gì cả...”

Khương Ly cứng đờ như tượng đá, vẻ mặt cũng vô cùng căng thẳng. Phó Vân Từ thấy nàng không biết phải phản ứng thế nào, bèn chua xót cong môi: “Khiến cô nương chê cười rồi. Cô nương có tấm lòng của người hành nghề y, đã mấy lần cứu ta. Nghe A Hoành nói, cô nương rất quan tâm đến vụ án của ta, cũng muốn biết ngày hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Những chuyện tiếp theo, ta bằng lòng kể cho cô nương nghe.”

Phó Vân Từ hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần trở nên đau đớn: “Hôm trước ở Ngọc Chân Quan, ta không phải tự ý rời khỏi đạo quan. Ta... ta đã nghe thấy giọng nói của vị hôn phu của ta, Từ Lệnh Tắc...”

“Từ Lệnh Tắc!”

Hơi thở của Khương Ly chợt ngưng lại: “Cô có chắc không?”

Phó Vân Từ quả quyết nói: “Ta và hắn đã đính hôn bốn năm, thuở nhỏ có thể xem như cùng nhau lớn lên, giọng nói của hắn ta sẽ không nghe nhầm. Ngày đó, trong rừng bia có hơn trăm tấm bia đá cao hơn một trượng san sát nhau, ta nghe thấy giọng hắn, ban đầu còn vui mừng, nghĩ rằng có lẽ hắn đến đây vì tổ mẫu của mình. Nhưng chưa kịp để ta xuất hiện, những lời hắn nói đã khiến ta như bị sét đánh ngang tai.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc