Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 26: Lời Thú Tội Đau Đớn(1)

Trước Sau

break

Phó Vân Từ nắm chặt chăn gấm bên người, đau đớn nói: “Ta… ta nghe thấy hắn lén gặp một nữ tử…”

Khương Ly nhíu chặt mày: “Có thấy rõ là ai không?”

Phó Vân Từ rưng rưng lắc đầu: “Nàng ta nói chuyện rất nhỏ, ta không nghe rõ, chỉ nghe Từ Lệnh Tắc bảo hắn đi trước một bước để tránh bị người khác bắt gặp, rồi nói xe ngựa đang ở ngoài cửa Bắc, bảo nữ tử kia ra sau một chút. Lúc đó đầu óc ta hỗn loạn, vậy mà lại không có dũng khí xông ra bắt gian tại trận. Đợi đến khi ta kịp phản ứng thì chỉ nghe thấy tiếng bước chân xa dần. Ta bước ra từ sau tấm bia đá, thấy bóng lưng mảnh mai của một nữ tử áo tím đi về phía cửa Bắc. Ta do dự một lúc, cuối cùng không muốn lừa mình dối người nữa, bèn lẳng lặng đi theo.”

Hơi thở của Phó Vân Từ trở nên dồn dập: “Ta ra khỏi cửa Bắc, không thấy bóng dáng hai người đâu cả, mà xung quanh chỉ có khu rừng trúc kia là yên tĩnh nhất. Lúc ấy trời âm u sắp có tuyết rơi, ta vào trong rừng, ánh sáng càng thêm mờ ảo. Đoạn đường ngắn ngủi mà ta phải cẩn thận đi mất mười lăm phút, nhưng vẫn không thấy người đâu. Đúng lúc này, trên trời bắt đầu lất phất tuyết rơi…”

“Ta phân vân không biết có nên quay về không, nhưng lại nghĩ bụng sẽ tìm thêm một vòng cuối, liền đi về phía cuối rừng trúc. Mắt thấy sắp ra khỏi rừng, ta cuối cùng cũng nhìn thấy một chiếc xe ngựa rèm xanh đỗ ở sườn núi phía xa. Lúc đó máu nóng dồn lên não, ta định xông đến hỏi cho ra nhẽ, nhưng đúng lúc này, một tiếng bước chân vang lên sau lưng ta.”

Giọng nàng run rẩy, người cũng run lên: “Khi ta ý thức được nguy hiểm thì đã không kịp nữa rồi, chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, trước mắt tối sầm rồi mất đi ý thức. Từ đầu đến cuối, ta chưa từng nhìn thấy mặt của Từ Lệnh Tắc và nữ tử kia, cũng không dám tin rằng, Từ Lệnh Tắc sẽ có liên quan đến tên đồ tể tân nương…”

Khương Ly cúi người lau nước mắt cho nàng: “Cho nên hôm qua khi tỉnh lại, cô vừa sợ hãi lại không dám nói ra.”

Phó Vân Từ khẽ gật đầu: “Ta tin mình không nghe lầm, nhưng… nhưng ta cũng không hề bắt được hai người họ tại trận. Hôn kỳ của ta và hắn đã gần kề, chuyện này một khi để phụ thân mẫu thân biết được, chắc chắn sẽ náo loạn trời đất. Hơn nữa, nếu nói ta bị tên đồ tể tân nương tấn công, ta cũng không thể dễ dàng để hắn mang danh hung thủ giết người. Mà nếu hắn thật sự là tên đồ tể tân nương, thì… thì chuyện đó còn đáng sợ hơn cả việc hắn lén lút hẹn hò với người khác. Bao nhiêu năm qua, rốt cuộc ta đã đem lòng yêu một người như thế nào chứ?”

Khương Ly bình tĩnh nói: “Nếu cô nương đã không dám tin, vậy càng phải điều tra cho ra lẽ. Việc lén lút hẹn hò là do chính tai cô nghe thấy, còn tai nạn sau đó cũng đều có cách tra ra manh mối…”

Nàng im lặng một lúc, rồi vẫn hỏi: “Sau đó cô đã trốn thoát thế nào?”

Sắc mặt Phó Vân Từ trắng bệch, nỗi sợ trong mắt càng sâu hơn. Thấy vậy, Khương Ly dùng bàn tay trái không bị thương nắm lấy tay nàng: “Phó cô nương, Phó thế tử không nói sai, cô là người đầu tiên ta cứu sống khi tính mạng bị đe dọa sau khi trở về Trường An. Ta rất muốn giúp ngươi. Nếu cô không muốn người khác biết, một mình ta có thể điều tra giúp cô.”

Phó Vân Từ sững người vì kinh ngạc, có chút ngơ ngác nhìn Khương Ly. Khương Ly cong môi cười: “Cô nương nói ta giống bạn cũ của cô, vậy xem ra chúng ta có duyên. Huống chi ta cũng là nữ tử, ta hiểu những điều cô băn khoăn. Những chuyện đã trải qua đó ngay cả với người thân nhất cũng khó mở lời, huống chi là với những người trong quan phủ toàn là nam nhân?”

Ánh mắt Khương Ly dịu dàng, giọng điệu càng ôn hòa, mấy câu nói như chạm đến tận đáy lòng Phó Vân Từ, khiến nàng càng thêm tủi thân, nhưng nút thắt trong lòng cũng hơi nới lỏng. Nàng khóc nấc lên: “Ngày đó… ngày đó khi ta tỉnh lại trời đã tối đen. Ta, ta… vạt áo của ta bị cởi ra, có kẻ nào đó hơi thở nặng nề đang đè lên người ta…”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc