Phó Vân Từ nghiến chặt răng, dường như không thể hồi tưởng tiếp. Khương Ly nắm chặt tay nàng hơn: “Phó cô nương, người bị làm nhục đêm đó là cô của ngày hôm qua, không phải cô của bây giờ. Cô sẽ không bao giờ phải trải qua nỗi đau tương tự nữa. Nhưng chúng ta phải đòi lại công bằng cho cô của đêm đó, đưa kẻ ác kia ra trước công lý. Tên ác nhân đó đã hại năm cô nương vô tội rồi…”
Hồi tưởng và thuật lại giống như tự mình trải qua sự nhục nhã thêm một lần nữa, nhưng những lời của Khương Ly lại giúp Phó Vân Từ thoát ra được phần nào.
Nàng hít một hơi thật sâu, khó nhọc cất lời: “Ta... ta cảm nhận được một bàn tay rõ ràng là của nam nhân đang sờ soạng trên ngực mình. Ta bỗng nhiên tỉnh táo lại, dùng một tay đẩy kẻ trên người ra. Lúc này ta mới phát hiện mình đang ở trên một chiếc xe ngựa, mà kẻ đó phản ứng cực nhanh, một cái tát liền đánh ta ngãi. Sau đó... sau đó ta liều mạng kêu gào, giằng co xô đẩy với hắn. Ban đầu, hắn dường như không muốn lấy mạng ta, nhưng dần dần, ta nghe thấy tiếng thở của kẻ đó ngày càng nặng nề. Trong một khoảnh khắc, một vệt sáng lạnh lẽo lóe lên, lồng ngực ta đau nhói như bị đâm thủng, và cũng chính lúc đó, ta ngã văng ra khỏi cửa xe ngựa...”
“Ta ngã xuống đất, vì quá sợ hãi mà không cảm thấy đau đớn chút nào. Nhìn thấy phía xa dường như có ánh lửa, ta lập tức chạy về hướng đó. Ta cứ thế loạng choạng chạy đi, cũng không biết đã chạy đến nơi nào. Tiếng bước chân dồn dập phía sau càng khiến ta sợ đến mức không dám ngoảnh đầu lại. Chẳng biết đã chạy bao lâu, ta ngã quỵ xuống đất, ý thức cũng dần mơ hồ. Cuối cùng, ta chỉ nhớ mình đã ngã xuống nền tuyết, khắp người vừa đau vừa lạnh. Ta đã nghĩ rằng mình không thể qua khỏi...”
Nàng thở dốc, tựa như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng cuối cùng cũng kết thúc. “Đến khi hoàn toàn tỉnh lại, đã là sáng ngày hôm đó.”
Đợi nàng bình tĩnh lại một lát, Khương Ly mới hỏi tiếp: “Vậy là, ở trong xe ngựa, cô không nhìn rõ mặt hung thủ, cũng không nghe thấy hắn nói gì? Vậy người đó có phải là Từ Lệnh Tắc không?”
Phó Vân Từ gật đầu rồi lại lắc đầu: “Trong xe ngựa tối đen như mực, trên mặt kẻ đó dường như còn bịt một tấm vải đen, ta chỉ có thể nhìn thấy dáng người đại khái, là một người có thân hình mảnh khảnh. Vả lại lúc đó đầu óc ta hỗn loạn, cũng không nghĩ được nhiều. Hắn từ đầu đến cuối không hề nói một lời. Còn về việc có phải là Từ Lệnh Tắc hay không... ta không phân biệt rõ được, nhưng ta... ta lại nghiêng về khả năng không phải hắn.”
Khương Ly nhíu mày: “Dựa vào đâu mà nói vậy?”
Phó Vân Từ ngơ ngẩn nhìn lên đỉnh màn trướng: “Không nói rõ được, có thể là hơi thở, cũng có thể là sức lực. Từ Lệnh Tắc là người luyện võ, không thể nào không khống chế nổi ta. Kẻ vật lộn với ta tuy sức không nhỏ, nhưng khi ta liều chết giãy giụa, hắn lại để ta chạy thoát. Ít nhất thì hắn hẳn là không biết võ công...”
Khương Ly trầm ngâm: “Trước đây ta đã từng nghi ngờ, bây giờ được cô xác nhận thì chúng ta càng phải điều tra kỹ hơn. Muốn tra rõ Từ Lệnh Tắc đã lén gặp ai, có phải là đồ tể tân nương hay không, đều không khó. Cô chỉ cần an tâm chờ tin tức là được.”
Nghe vậy, Phó Vân Từ lại nức nở: “Thanh danh của ta đã hỏng cả rồi, cũng chẳng thể trách ai được.”
Khương Ly không đồng tình mà lắc đầu: “Cô là bị người ta bôi nhọ. Đã là lời đồn thì chắc chắn sẽ có ngày được làm sáng tỏ. Bùi Thiếu Khanh vừa nói đã tra được vài manh mối rồi, cô cứ chờ tin tốt là được.”
Phó Vân Từ than thở: “Lời đồn là giả, nhưng việc ta bị làm nhục lại là thật. Cô nương lớn lên ở giang hồ nên không câu nệ tiểu tiết, nhưng ta lại lớn lên ở Trường An, quá hiểu rõ kết cục của một nữ tử khi thanh danh bị hủy hoại hoàn toàn. Trinh tiết của nữ tử quan trọng như tính mạng. Từ xưa đến nay, người mất đi trinh tiết, nếu tìm đến cái chết thì còn nhận được vài phần thương cảm, nhưng nếu đến chết cũng không muốn, thì đó là kẻ vô liêm sỉ, không xứng làm nữ tử. Ta bây giờ...”