Phó Vân Hoành gia nhập Kim Ngô Vệ được một năm, cũng từng xử lý vài vụ án, hắn vui vẻ nói: “Chắc hẳn cô nương hành tẩu giang hồ đã chữa trị cho không ít người bị ngoại thương rồi nhỉ? Lời miêu tả của cô nương chẳng khác gì lời của ngỗ tác!”
Khương Ly bình thản đáp: “Thầy thuốc xem bệnh vốn cũng phải lần theo manh mối, tìm rõ ngọn ngành. Người trong giang hồ lại thường đấu đá bằng binh khí, hạ độc sát hại, tìm đến ta vừa là để chữa thương, cũng là để nghiệm thương. Lâu dần, ta cũng quen với đạo lý trong đó.”
Giọng Bùi Yến trở nên nghiêm túc: “Hung khí là một thanh đoản đao một lưỡi, dài khoảng ba tấc. Điểm này giống với những người chết trước đây.”
Nói xong, hắn nhìn về phía Khương Ly: “Có thể làm phiền cô nương xem xét kỹ lại vết thương trên người Phó cô nương được không?”
Phó Vân Từ vẫn còn nguy kịch, Khương Ly có chút do dự. Bùi Yến thấy vậy liền kiên nhẫn giải thích: “Hung thủ này luôn vứt xác sau khi giết người nửa tháng, mà nơi vứt xác lại thường là những chỗ dơ bẩn, bừa bộn. Vì vậy, thi thể của năm người chết trước đây tuy đã tìm được phần lớn, nhưng lúc tìm thấy thì các mảnh thi thể đã thối rữa không thể nhận ra, manh mối để lại vô cùng ít ỏi.”
Phó Vân Hoành chen vào: “Đúng vậy, đây chính là chỗ giảo hoạt nhất của hung thủ. Vụ án này đã kéo dài nửa năm, Hạc Thần ca ca tiếp nhận cũng được hai tháng rồi mà vẫn chưa có hướng giải quyết. Nạn nhân trước mất tích vào ngày 16 tháng 10, tháng này mới mùng 11, hắn đã lại ra tay!”
Bùi Yến nói tiếp: “Phó cô nương bị tập kích nhưng may mắn tìm được đường sống trong chỗ chết. Việc nghiệm thương không chỉ để xác định hung thủ có phải là đồ tể tân nương hay không, mà có lẽ còn có thể tìm được những manh mối liên quan trực tiếp đến hiện trường vụ án và hung thủ. Vì vậy, xin cô nương hãy nghiệm thương lại một lần nữa, đặc biệt kiểm tra vùng cổ, miệng và mũi của Phó cô nương.”
Nói xong, hắn lại quay sang Phó Vân Hoành: “Đem giày, tất và quần áo của tỷ tỷ ngươi ra đây.”
Lời lẽ của Bùi Yến rất khẩn thiết, Liễu thị và Phó Thịnh cũng không có ý kiến gì. Khương Ly liền lập tức quay lại phòng trong. Phó Vân Hoành theo vào, trước tiên đến thăm Phó Vân Từ, sau đó bảo Đan Phong và Mặc Mai đưa quần áo ban ngày của nàng cho mình.
Đợi hắn rời đi, Khương Ly cẩn thận cởi vạt áo của Phó Vân Từ. Trước đó nàng chỉ xem xét xem Phó Vân Từ có vết ngoại thương hay tổn thương xương cốt nào khác không, bây giờ mang tâm thế tìm kiếm manh mối, tất nhiên phải càng thêm tỉ mỉ. Nghĩ đến lời của Bùi Yến, nàng bắt đầu kiểm tra từ vùng cổ, miệng và mũi của Phó Vân Từ…
Khoảng nửa giờ sau, Khương Ly bước nhanh từ phòng trong ra.
Nàng nghiêm túc nói: “Bùi đại nhân nói không sai, sau gáy Phó cô nương có một khối sưng, là do bị đánh bằng vật cùn gây ra. Chỗ đó là huyệt Phong Phủ và huyệt Ách Môn, đủ để khiến người ta bất tỉnh. Ngoài ra, trong khoang mũi của nàng còn phát hiện một ít bột thuốc màu nâu, gồm có hoa Nạo dương và phong cà. Hoa Nạo dương có tác dụng gây ảo giác và tê liệt, còn phong cà thì cực độc, kết hợp lại thành mê dược vô cùng lợi hại. Hung thủ hẳn là đã đánh ngất cô nương Phó trước, rồi để phòng ngừa đã cho dùng thêm thuốc mê.”
Nàng dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Nếu ta đoán không lầm, thể chất của Phó cô nương khác với người thường, có sức kháng cự đối với loại thuốc mê này. Đây cũng là mấu chốt vì sao nàng có thể nhiều lần thoát chết.”
Liễu thị nghe vậy kinh ngạc nói: “Cô nương nói không sai, nhiều năm trước A Từ vô tình bị thương, lúc đó đại phu dùng thuốc tê để giảm đau cho nó nhưng hoàn toàn không có tác dụng. Khi ấy đã nói thể chất của nó khác với người thường. Cô nương thật lợi hại!”
Khương Ly không biết nên nói gì tiếp, lúc này Bùi Yến đưa ra kết luận: “Mê hương, vết thương ở gáy, thủ pháp gây án của mấy vụ trước cũng y như vậy. Có thể khẳng định, người Phó cô nương gặp phải chính là tên đồ tể tân nương đó!”