Hạc Lệ Trường An - Bản Dịch Đường Đường

Chương 7: Đồ Tể Tân Nương(2)

Trước Sau

break

Phó Vân Hoành thở dài một tiếng khổ sở: “Sau khi Đan Phong mang giấy bút về, tỷ tỷ ta thấy trời không còn sớm, liền bảo mọi người cùng dập cho nhanh. Cứ thế, ba người họ tách ra. Lúc đó tuyết vẫn chưa rơi, chỉ có sắc trời âm u. Khi họ đến, trong rừng bia vẫn còn vài du khách. Nhưng sau khi Đan Phong và Mặc Mai mỗi người dập văn bia được khoảng nửa canh giờ thì xung quanh đã trở nên yên tĩnh. Các nàng không yên tâm nên quay lại tìm tỷ tỷ, nào ngờ tìm mãi mới phát hiện tỷ tỷ đã biến mất không một dấu vết trong rừng bia…”

"Khu rừng bia đó rất lớn, các nàng tìm một vòng không có kết quả. Sau đó lại hỏi các sư phụ, ai cũng nói chưa từng thấy tỷ tỷ. Đi hỏi đám hộ vệ, họ cũng không thấy tỷ tỷ quay lại xe ngựa. Ngọc Chân Quan ngoài cửa chính còn có cửa Bắc và cửa Tây, các nàng nghĩ có lẽ tỷ tỷ đã đi ra bằng cửa khác nên lại cùng hộ vệ tìm kiếm ở khu vực lân cận, nhưng tìm hơn nửa canh giờ vẫn không thấy..."

"Họ nhận ra có chuyện chẳng lành nên vội quay về báo tin. Khi ta và phụ thân vội vã chạy tới thì trời đã tối. Đúng lúc này, chúng ta lại phát hiện tỷ tỷ ngã trong rừng trúc cách cửa sau Ngọc Chân Quan không xa. Khi đó, nàng đã bị trọng thương, y phục xộc xệch. Chúng ta không kịp nghĩ nhiều, vội vàng đưa nàng về phủ cứu chữa..."

Khương Ly nheo mắt hỏi: "Khu rừng trúc đó không tìm sao?"

Phó Vân Hoành cũng lấy làm lạ, nói: "Có tìm chứ, trước khi trời tối đã đi qua một lần. Cuối cùng vì trời đã về đêm, thật sự không biết tìm ở đâu nữa nên mới tìm thêm một vòng. Sau khi đưa tỷ tỷ về phủ cho uống Bổ Tâm Hoàn, nàng cuối cùng cũng tỉnh lại. Nhưng vì quá sợ hãi, ý thức hỗn loạn nên không thể hỏi ra được gì. Dù vậy, chỉ qua vài lời đứt quãng cũng có thể khẳng định là nàng đã bị tấn công."

Khương Ly không nhịn được hỏi: "Vừa rồi ta có nghe loáng thoáng vài câu, ngoài vết thương trên người ra, còn có bằng chứng nào cho thấy kẻ tấn công Phó cô nương chính là tên đồ tể tân nương đó không?"

"Đây chính là điều ta muốn nhờ cô nương giúp đỡ."

Bùi Yến hiển nhiên đã biết rõ sự tình, hắn im lặng hồi lâu, lúc này mới cất giọng trầm ổn.

Thấy Khương Ly nhìn sang, giọng hắn trở nên ôn hòa hơn một chút: "Cô nương vừa mới chữa thương cho Phó cô nương, liệu có thể phiền cô nương cho biết, vết thương của Phó cô nương có hình dạng thế nào, có gì đặc biệt không? Có thể dựa vào vết thương để phán đoán hình dạng hung khí không? Ngoài ra, trên người nàng ấy còn có vết thương nào đáng ngờ khác không? Nếu có thể xác định được vết thương được tạo ra như thế nào thì tốt nhất."

Đại Lý Tự vốn có ngỗ tác chuyên nghiệm thương, nhưng với tình hình hôm nay, tất nhiên không thể để ngỗ tác vào phủ. Mà hắn lại là nam tử, cũng không thể lại gần xem xét, vì thế, thần y mộc lan  lừng danh vừa hay lại trở thành người giúp hắn giám định vết thương.

Nghĩ đến dáng vẻ thoi thóp của Phó Vân Từ, Khương Ly tập trung tinh thần nói: "Vết thương chí mạng của nàng nằm ở trước ngực, lệch về bên trái, hơi nghiêng từ trên xuống dưới, miệng vết thương dài một tấc rưỡi, hình dạng giống như chiếc thuyền..."

Bùi Yến ôn tồn nhắc nhở: "Càng tỉ mỉ chính xác càng tốt."

Ánh mắt Khương Ly tối lại, nàng miêu tả cẩn thận hơn: "Phần dưới của vết thương hở rộng hơn phần trên, bên trong cũng là dưới sâu trên cạn. Vết thương sâu đến tận xương, nhưng thành vết thương lại trơn nhẵn, hung thủ chỉ đâm một nhát."

"Xung quanh vết thương có một vòng bầm xanh tím, dường như là dấu vết do chuôi dao để lại khi cả lưỡi dao ngập sâu vào ngực Phó cô nương... Chiều dài của con dao này gần như bằng độ sâu của vết thương..."

Nàng ngẫm nghĩ một lát rồi quả quyết nói: "Ba tấc. Con dao này dài nhiều nhất là ba tấc, và là một con dao một lưỡi. Hung thủ hẳn đã cầm dao đâm từ trên xuống dưới mới khiến độ sâu của vết thương không đồng đều. Một con dao ngắn như vậy rất có thể là dao khắc, dao rọc giấy hoặc những vật nhỏ gọn, tiện tay tương tự. Ngoài ra, trên người Phó cô nương còn có nhiều vết bầm tím, xét theo những vết trầy xước trên chân tay nàng, dường như đã bị một vật sắc nhọn nào đó cứa phải..." 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc